[#Nhậtkýtrưởngthànhcủacon]
❤️HOÀNG HÔN BÊN CON – BÌNH MINH NƠI MẸ ❤
Những ngày này, phát hiện ra lực viết của mình ở đâu ra mà nhiều kinh khủng 😛 Có lẽ, có nhiều điều để ngẫm, để quan sát, và để học. Mấy ai có đủ duyên chứng kiến một giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ, của cả Nhân loại, như vầy? 😊
Xuôi theo dòng chảy đó, mình đang âm thầm học từng ngày, theo sự trưởng thành của cả đứa con trai duy nhất của tụi mình, và của bản thân mình. Cảm thấy, nếu chịu khó ghi chép lại hành trình trưởng thành này, không chừng sau này nó là cả một hành trình đáng nhớ, để đọc lại, để suy ngẫm, về một thời gian đặc biệt của cả thế giới, và của cả ba mẹ và con trai nữa.
Sau quyết định con sẽ tiếp tục ở lại, dù kỳ thi tốt nghiệp (IB) rốt cục cũng đã bị hủy, mình bắt đầu chờ những đợt ‘sang chấn’ tới. Cái gọi là ‘ảnh hưởng tâm lý’ sau cú sốc.
Buổi tối qua, ‘sang chấn’ tới thiệt. Anh Tin bắt đầu ngấm cảm giác của sự hoang mang, cô độc khi sáu bảy chục bạn cùng ở lại thi IB hôm trước, sau thông tin hủy thi, đã rải rác về từ từ, mà đến cuối tuần sau, có lẽ trong ký túc xá cũng chỉ còn lại vài bạn. Cái phòng rộng rãi mà mới hôm trước cậu còn hớn hở kéo hai giường đơn làm thành giường đôi, nằm chéo ngoảy, hì hụi đóng bản đồ lên tường để ngắm vv… đã không còn đủ sức kéo cậu lại sức sống vui vẻ bình thường. Đi qua phòng đàn, nơi có cây đàn piano từng ‘cứu’ cậu trong những tháng ngày đầu tiên lạc lõng nơi đất khách quê người, nhớ nhà, lạ chỗ… giờ đây đã không còn đủ ủi an cậu nữa. Hơn nữa, ngày trước ở lại khí thế bừng bừng vì là tinh thần ‘học để thi’. Bây giờ ngay cả kỳ thi cũng hủy rồi, cậu… sẽ học gì đây, hoặc, để làm gì cho qua hết thời giờ dài mà không biết bao giờ mới kết thúc đây? Cậu nói, “Con sợ ở đây lâu mình bị trầm cảm quá. Mọi thứ xung quanh thật trống vắng, thật vô định. Mà con cũng không biết, những ngày ‘sống – và chờ’ như vầy, ngày nào nó mới hết. Làm sao bây giờ …”
Trái tim mình lại muốn… trĩu xuống tận đáy bao tử. Mình nghe lại cảm giác của mình của những ngày tháng bị kẹt lại ngoài đảo Lý Sơn hồi đó, tầm cuối năm 2014. Đi ra tham gia một chuyến công tác thiện nguyện tại Lý Sơn rồi kẹt trận bão mắc ở lại, cũng những ngày chao dao, nhong nhóng, thắt thỏm, đợi chờ từng giây từng phút, để có cơ hội trở về đất liền, như con bây giờ…
Nguyên cả tối qua mình không làm được gì khác, ngoài chỉ online cạnh con, nói này nói kia con nghe, khuyên con đọc bài đi mới mẹ viết đi nè, khuyên con đọc bao nhiêu commnent các cô chú các anh chị động viên con kìa… Vẫn không có tác dụng là bao. Mình hiểu, con đang chạm đến cái mong manh của sự bất định. Nói theo cách mô tả của toán học, thì ‘Đồ thị tâm lý’ của con chắc đang chạy dần xuống chạm đáy hình Sin rồi.
Thế là, cùng nhau, tụi mình mở ‘Phương án B’ ra: Này, sau khi các bạn đã về nước hết, con cũng về nhà một cô khách nhà MayQ Go ở, được không?
Nói tới đây cần phải nhắc, những cái gọi là Duyên, càng ngày mình càng cảm nhận, nó vi tế, cài cắm đan xen từ đời nảo đời nào, nếu ta ngẫm ra, sẽ nhiều khi ngỡ ngàng vì sự sắp xếp khéo léo của nó.
Những ngày đầu khi mình có bài chia sẻ “Con ở lại”, một ngày dưới comment bài viết này có một bạn đọc từ Anh. Bạn nói bạn đang sống tại một vùng đồng quê không quá xa trường Tin đang học. Hồi giữa năm ngoái, hai mẹ con bạn có về Việt Nam, có tham dự một chuyến Đại cộng hưởng thập tự Vũng Tàu với bên mình. Và ngộ cái, hai mẹ con bạn… vô tình được xếp trên chiếc xe có… bạn Tin nhà mình phụ làm trưởng đoàn nữa chứ! Cho nên hôm nay khi nghe Tin ở lại, bạn nhắn, nếu lúc nào Tin không có nơi nào để đi lánh dịch, thì nhà bạn “More than Welcome” – Hoan hỉ chào đón Tin về nhà bạn, nha!
Thú thật, trải qua bao nhiêu ‘bài thi’ lớn và nhỏ, mấy năm trở lại đây mình đã bắt đầu luyện nên một ‘phản xạ có điều kiện’ về việc rà soát mọi cái như là các ‘tín hiệu’ đến với mình. Và ngay tại thời điểm ‘nhân tố mới’ là bạn xuất hiện, mình bắt đầu phát triển trực giác, rằng: Cô bạn này Nhất định sẽ có liên quan đến hành trình trưởng thành của Tin những ngày Tin ở lại Anh! Lúc đó, ‘kịch bản’ đơn giản nhất mà mình nghĩ ra ngay, là nhà trường thể nào cũng hủy thi IB, Tin sẽ có lúc bơ vơ, và nhất định, sẽ có lúc sẽ phải liên lạc với cô khách thiện tâm này! Chứ nếu không, duyên đâu có se gì mà cổ lại có mặt trong chính chuyến xe của Tin phụ trách như vậy, để hai cô cháu ‘có khái niệm’ với nhau từ trước, để không đến nỗi hoàn toàn xa lạ, để Tin ngại ngần không muốn về, ‘nhờ vả’ sự giúp đỡ của cô?
Thế nhưng kinh nghiệm cũng cho thấy, cái gì mình ‘nhìn ra’ quá nhanh, nó sẽ… ít có cơ hội trở thành hiện thực. Giống như kiểu, “Mi nhìn ra ‘đề’ rồi hả, lộ đề rồi, ta (tức Người Viết Game Đời cho tụi mình giải này nè, hihi) xóa đề, vẽ ra đề khác!” Hoặc giả, đó có thể là một ‘yếu tố giả bộ như một đáp án đúng’, để làm chia trí suy luận của người giải. Nói tóm lại, những ngày qua, lòng mình vừa ngờ ngợ ‘nhìn’ ra đáp án, vừa bồn chồn, đoán… đó hỏng phải đáp án cuối cùng ^^
Cho nên khi Tin tỏ ra sa sút tinh thần, cả nhà cùng nhau ngồi lại, và thống nhất: Sẽ liên lạc với cô ấy, để xin phép cho Tin về với gia đình cô vào tuần sau, khi các bạn đã gần như về hết.
Cô khách rất vui vẻ tiếp nhận lời giới thiệu của mình với Tin. Bên này mình đi ngủ. Bên kia buổi tối, hai cô cháu trao đổi với nhau thêm qua điện thoại…
Buổi sáng bên này mình thức dậy, con trai gọi.
“Mẹ ơi,” Cậu con nói. "Sau khi trao đổi chi tiết với Cô, con tự nhiên nhận ra một điều này mẹ”.
“Điều gì vậy nà?” Mình… nâng cao cảnh giác.
Để đi đến được nhà Cô hoặc bất kỳ một gia đình nào khác sẵn sàng nhận con vào bây giờ, con buộc phải làm rất nhiều điều khá nguy hiểm hay bất tiện cho con bây giờ. Con phải pack hết toàn bộ hai vali lớn một vali nhỏ (toàn bộ vật dụng của con thời gian con tại Anh), lên tàu hỏa, đi khoảng hai tiếng mới tới chỗ Cô. Mà bây giờ, leo lên phương tiện công cộng như tàu hỏa tại Anh, con thấy nó nguy hiểm không kém leo máy bay về nhà. Hơn nữa, đó là một tuyến đường lạ con chưa từng đi, khá mạo hiểm. Và con nhìn ra thêm, dẫu cho nhà Cô có dễ thương, hoan hỉ đón con đến mức nào, con vẫn sẽ phải thích nghi với một môi trường sống mới, trong vài tuần.
Thằng con lại quay ống kính, cho mình xem ‘giang sơn’ mới của ảnh. Cũng chính là căn phòng nội trú nhỏ vừa được kéo hai giường đơn thành một giường to rộng rãi, bản đồ các nước dán bốn mặt tường ảnh mới tâm đắc mấy bữa nay. Con nói, “Cái môi trường này, con đã quen và yêu mến hai năm nay. Con còn được ở kế bên ‘bạn Đàn Piano’ thân thương của con ở phòng đàn gần đó. Con còn có hai bạn châu Á khác, một bạn người Trung Quốc một bạn Đài Loan, tụi nó cũng bị kẹt giống con, đã đăng ký ở đây tới giữa tháng Tư rồi… Tính ra con cũng không đến nỗi đơn độc.”
E hèm… Nè Anh Hai. Ủa, mấy thứ này đâu phải tới bây giờ anh mới có? Mà tại sao, mãi đến GIỜ NÀY, Anh mới nhìn ra là Anh Có, và Anh yêu quý nó? ^^
Mặt trời lại lên bên này. Thực sự, một trong những điều mình trân quý nhất, những ngày này, chính là được thức dậy một cách tự nhiên trước khi hửng sáng, và ngồi đó, ở ban công, hít thở và lặng ngắm mặt trời nhú lên bên kia dãy nhà. Bình thường đã thấy quý, những ngày đi qua dịch bệnh này, với mình, lại càng quý. Như thường lệ, mình xoay ống kính lại, cho con ngắm mênh mang mặt trời lên. Ai ngờ, sáng nay cũng không vừa, anh con trai thả cái ‘độp’ lại cho mẹ ngắm “Hoàng hôn bên con nè mẹ!”
Mình ngắm bức hình, có chút cảm khái, nhiều phần xúc động và trái tim len lỏi chảy những dòng chảy ấm áp, nhẹ nhàng. Khuôn viên trường con đẹp và yên bình lắm, hồi đó đưa con qua trường mấy lần mình đã rất thích rồi. Tuy vậy, bữa nay ngắm bức hình con chụp được, khoảnh khắc mặt trời dần tàn sau những rặng cây dày. Bên dưới, cỏ cây bắt đầu nhu nhú. Con trai nói, “Bên con thật ra đang đẹp lắm mẹ! Đã bắt đầu vào xuân rồi. Trời đã ấm lên. Hoa cũng bắt đầu nở, và chim chóc bắt đầu hót ríu ran rồi.” “Con đã nghĩ ra con sẽ có thể đọc thêm cái gì, nghiền ngẫm thêm cái gì những ngày sắp tới. Sẽ không buồn chán đâu, con tin là vậy!”
Mình nghe lòng bỗng nhẹ tênh. Cảm giác trì và trĩu nặng mấy ngày nay, thoáng chốc bỗng nhẹ bẫng đi phân nửa. Con đã ‘giải’ được cái bài thử gian nan của con bước đầu rồi đó:
❤️ Người ta chỉ cảm thấy trân quý những gì mình đang có khi nào… có nguy cơ sắp mất hay phải xa lìa nó!
❤️ Khi được Chủ động Chọn lựa ở lại trường, thái độ của con sẽ khác hẳn, tích cực hơn hẳn so với cảm giác con Bị Bắt buộc ở lại và không còn cách nào khác!
Rồi hai mẹ con ríu ran bàn với nhau về những thứ đang đưa đẩy mẹ và con đến những cái duyên này, về những quẻ Dịch giúp mẹ giúp con càng vững tin hơn vào những nhận định và hướng đi phù hợp cho mình; về cái sự gọi là ‘Hard Determination’ hay ‘Soft Determination’ trong các trường phái triết học mà con đang quan tâm và nghiên cứu… Sự bàn luận say mê đến nỗi, cuối buổi, mẹ hối: “Đi ngủ đi! Gần hai giờ sáng rồi kìa!” Thằng con hớn hở đóng Messenger, và trái với sự buồn chán, trì trệ trong thái độ con mấy ngày gần đây, đêm qua vẻ mặt nó hân hoan lạ thường. Trong đầu cậu, hẳn còn say mê một chùm những thứ mới mẻ mà ngày hôm nay, mẹ với con vừa luận được ra, những thứ mới mẻ con sẽ còn rộng bao nhiêu thời gian tha hồ mà lục tung, mà tìm hiểu…; và cả khả năng lớn về sự chuyển hướng, tìm về đúng cái ngành học mà con tâm đắc và yêu thích nhất.
Quá nhiều điều tốt đẹp đã được vỡ ra sau cú ‘chạm đáy hình Sin’ của cậu con trai sau buổi tối qua, mà có lẽ sẽ được dần dần xuất hiện trong các bài viết sau này của mình. Tuy vậy, mình cứ biết ơn mãi buổi sáng diệu kỳ ngày hôm nay, cái buổi sáng thấm đẫm năng lượng vàng kim của ánh sáng mặt trời, khi bên mẹ bình minh lên rực rỡ và bên con, tấm ảnh con ghi lại được khoảnh khắc rực sỡ của buổi hoàng hôn, nó hầu như hòa quyện vào nhau, cộng hưởng năng lượng cho nhau, đã không còn giới hạn của không gian nước Anh hay bên Việt Nam, hay thời gian giữa chiều tối hay tinh mơ ngày kế tiếp… Lại thêm một lần nữa nhìn ra, cuộc đời này thực sự là một ván Game khổng lồ và vi diệu mà, tất cả các nhân tố, trong khi đi làm ‘nhiệm vụ chính’ là những sứ mệnh lớn trong cuộc đời mình, sẽ nhân tiện mà hình thành làm ‘nhân tố phụ’ để giúp một người, một đối tượng vỡ ra được những sự thật hiển nhiên mà có thể, nếu không có những ‘cú hích’ tác động của các nhân tố đó, người ta sẽ không bao giờ nhìn ra được những giá trị tuyệt vời mà người ta luôn có sẵn.
Cảm nhận thật rõ, sau ngày hôm nay, con trai mình lại trưởng thành thêm một nấc. Và cũng nhận rõ, từ đây trở đi, con sẽ sống khác đi nhiều. Sẽ bớt đi nhiều hơn cái dễ ẩm ương của tuổi mới lớn, thêm vào nhiều hơn sự chững chạc, quan sát sự sống của một người trưởng thành.
Bởi vậy, thật lòng cảm thấy rằng, mỗi khi trong lòng dậy bất an đến tận cùng, hãy đừng chỉ chìm đắm trong nó và chết chìm cùng nó. Hãy tin rằng, đó chỉ là những tín hiệu mạnh mẽ để ta biết rằng, đây đúng là những ‘điểm sôi’, để chỉ cần bình tĩnh tìm mối ra, chắc chắn một vòng phát triển mới sẽ bắt đầu, tốt đẹp hơn, sâu sắc hơn!
Cảm thấy Biết ơn vì sáng nay, thêm một lần nữa mình nhìn ra được điều đó, và thêm một lần, tin vào chân lý đó.
(24.3.2020 – QH)
#Nhậtkýtrưởngthànhcủacon
#JournaltoMaturityofourSon
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過62萬的網紅Bryan Wee,也在其Youtube影片中提到,...