Nên cút hết bọn ‘chuyên gia thôi miên’ bịp khỏi Việt Nam
Vừa rồi, nhân vụ Võ Hoàng Yên, sau đó lại CLB Tình Người, tôi thấy cần phải nói về bọn ngáo mang danh “thôi miên trị liệu”. Cũng là nhân một cô gái gọi điện khóc lóc vì bị bọn này dụ dỗ đi học khoá ‘thôi miên trị liệu” mất cả trăm triệu mà chẳng hết stress. Học xong, thấy chẳng nhận được gì.
Nhìn nhận một cách thẳng thắn, mình cũng là thằng có lỗi trong việc vô tình PR bọn bịp bợp mất dạy này lên.
Suốt khoảng thời gian 10 năm trước, viết trăm bài báo bóc mẽ ngoại cảm rởm, rồi đám áp vong, nhập hồn. Biết là hoang tưởng, bịp, nhưng ko giải mã được, nên bài viết ko thuyết phục được độc giả với hiện tượng áp vong.
Vô tình, một lần, xem chương trình nước ngoài, quay cảnh “vong nhập” ở Thái Lan, khi các chuyên gia lâm lý não bộ khảo nghiệm. Họ giải thích đây là hiện tượng “tự kỷ ám thị”, trạng thái trong “thôi miên”.
Tìm hiểu kỹ qua các tài liệu nghiên cứu, thì biết đây là dạng ảo giác, Phật giáo gọi là tưởng thức. Tóm lại là cách gọi khác nhau. Đây là một trạng thái của tâm thần.
Đầu óc như được khai mở. Nhưng viết thế nào? Chẳng nhẽ mình là chuyên gia, viết ai tin? Cần phải gắn kiến thức vào mồm ai đó có vị thế.
Liền mở laptop google “tự kỷ ám thị, thôi miên”, thì hiện lên bài viết của ông đồng nghiệp Dương Đình Tường (báo NNVN), mấy kỳ về một thằng gọi là “chuyên gia thôi miên”.
Mình lấy số và liên lạc. Thấy mình gọi, thằng cha chuyên gia như bắt được vàng. Mình đến khách sạn gặp. Trong phòng nhỏ ở ks, có một cô gái. Cô tên H. Sau mình chơi với cô ấy cũng thân.
Ngồi nói chuyện, thấy cha này ngáo, chả biết nói cái mẹ gì, cứ như truyện chưởng. Sau gặp mấy lần, hắn bảo “dạy học hay trị bệnh, nói càng khó hiểu, cao siêu càng tốt, vì người nghe ko hiểu, nghĩ bản thân ngu, nên lại học tiếp”. Vãi!.
Thấy thằng này hám danh, nên thôi méo cần hỏi gì nữa, về viết loạt bài giải mã hiện tượng “áp vong”, ma nhập, ngoại cảm. Tất cả là kiến thức của mình, đọc ko biết bao nhiêu sách, tài liệu phương tây. Mình phân tích, nhưng dính vào mồm thằng cha “chuyên gia thôi miên” kia.
Đại để, doạ cho dân chết khiếp: Hễ bị vong nhập tức là đã tâm thần. Đỉnh điểm là bài viết “Tôi sẽ khiến 3 vạn người ở Mỹ Đình bị vong nhập!”, hàng triệu người đọc.
Loạt bài khiến dân hiểu hiện tượng này, ko phải vong ma, nên ko tin. Nhưng, não bị ảo giác tức đã bị hoang tưởng, tổn thương, có thể sẽ bị tâm thần, nên người dân sợ. Cả trăm trung tâm áp vong bị giải tán sau loạt bài đó.
Nhưng, điều tôi ko lường được, là bài viết của mình lại vô tình thổi thằng cha thần kinh có vấn đề, lừa đảo chuyên nghiệp thành nổi tiếng, để nó làm bàn đạp lừa đảo ko biết bao nhiêu người bệnh tật, cả tin...
Chuyện này, cũng y như việc viết về Hoàng Thị Thiêm có khả năng kỳ lạ là bịt mắt đọc sách, vô tình khiến cô ta nổi tiếng, rồi mang cái mác nổi tiếng đó đi... bốc mộ!
Để giải mã các vấn đề áp vong, ma nhập, quỷ ám và nhiều điều thần bí khác... tôi sử dụng kiến thức não bộ thần kinh của các chuyên gia y tế châu Âu, của lý luận Phật giáo. Nhưng, để thuyết phục, thì cứ lấy kiến thức đó (do mình đúc rút) gắn vào mồm tay “chuyên gia” thôi miên.
Ngày đó, báo điện tử rất mạnh. Mục phóng sự vtc news rất hút. Bài viết hàng trăm ngàn, cả triệu người đọc. Rất nhiều báo copy nữa, nên đọc càng nhiều hơn.
Dân Việt rất kỳ lạ. Tính tò mò, thích tìm hiểu cái mới và hay tin vào các điều thần bí. Vì thế, chuyện giải mã não bộ thì liên quan quái gì đến chữa bách bệnh, nhưng cứ mò đến gặp thằng Thôi Miên này để chữa bệnh. Đúng là quái đản. Tôi viết về Hoàng Thị Thiêm có khả năng bịt mắt đọc sách, thì cũng kéo đến nhờ Thiêm chữa bệnh. Đến chịu.
Khi ai đó đã nổi tiếng, thì họ nói gì cũng nghe, cũng làm theo. Kỳ quặc. Ví như, tôi là nhà báo, có tí tiếng tăm, thế là hàng trăm người cũng hỏi về bệnh K. Tôi toàn khuyên họ đến bv K. Chứ nếu tôi nhổ cỏ đưa họ cũng tin mà uống. Kỳ cục.
Tay Thôi Miên kia nổi tiếng ầm ĩ theo kiểu rất kỳ cục như vậy.
Đùng phát, hắn mở trung tâm trị liệu, dạy học. Lớp rõ đông. Học phí từ 25-250 củ/khoá - số tiền kinh hoàng lớn thời đó.
Có hôm, rảnh, tôi dạo qua trung tâm của hắn, cả đống học viên ra chào tôi, có cả chú Linh Đầu bạc Linh Mạnh Nguyễn , hoa hậu người đẹp Mimi Dao, ông Thân Đức Tài giám đốc một Viện đông y ở Nga về, nộp mấy chục củ để học. Mọi người toàn bảo biết tôi qua các bài báo rồi... đi học. Tôi giật mình khi thấy đông quá, mà ko rõ học gì từ cái thằng ngáo này. Nhưng khi đó, mình nghĩ nó có cái gì đó để dạy.
Nói ra thì buồn cười, nhưng khoá học nào cũng kín học viên. Nhưng mà, có đến chục ông anh, cậu em do tôi xin học miễn phí.
Tổ sư, học phí đắt thế, mà mình xin cho chục người đến học miễn phí cũng được.
Sau, bớt ngu chút, mới hiểu: Nó vợt được ai thì vợt, ko vợt được thì mời miễn phí. Vừa biết ơn nó, mà lớp học lại đông, chứng tỏ chất lượng. Nó chụp ảnh, quay phim đông như kiến để PR. Nhưng, trong cái lớp 100 người, có khi chỉ 10-20 ông đóng mấy chục củ.
Khi đó, rảnh rỗi liệng qua chơi, chứ cũng chả học làm quái gì. Vì có gì mà học? Cũng có lần, thử đến học, nhưng được nửa buổi lại chuồn vì còn đi tán gái.
Một hôm, “chuyên gia” gọi tôi đến, thái độ trịnh trọng: “Anh có một mong ước là tiếp cận được cái Phượng (con ông Tấn Dũng). Tiếp cận được nó, thì mới làm lớn được. Anh sẽ đào tạo em thành chuyên gia. Em mở lớp dạy 100 chuyên gia. 100 chuyên gia đó lại mở lớp dạy 100 chuyên gia khác. Anh sẽ giúp em mỗi tháng thu hoạch 120-180 tỷ đồng!”.
DCM. Mình há cmn mồm vì thằng ngáo. Lúc này thì thấy nó ngáo thật.
Mình quyết định bỏ thời gian học hết khoá xem nó là cái ccc gì mà hốt bạc.
Khoá học gặp cái ông Việt gì đấy dạy trẻ tự kỷ, xưng tiến sĩ. Cái lão này lên bục dạy cười. Tổ sư. Lại có thêm lão ngáo nữa xuất hiện. Hai thằng tung hứng nhau. Lại bày trò đang dạy, có bà già chạy vào lớp quỳ vái nó tôn là Thánh vì... cứu mạng. Kịch của nó.
Sau, Việt và thằng này thi nhau chửi nhau trên báo, vì hai thằng nhận ra thằng nào cũng ngu. Việt thì bị choảng vụ đánh trẻ tự kỷ.
Bỏ qua chuyện đó. Sau 3 ngày học, mình thừ cả người, vì đúng là lừa đảo. Ngày đầu, nó bốc phét về tiểu sử, nào là mất triệu đô học, nào là thánh tướng kinh hoàng kỳ diệu của thôi miên. Rồi nó biểu diễn mấy trò ảo thuật đường phố rẻ tiền ba xáp bố láo ba lăng nhăng trẻ con lớp 3 cũng làm được. Rồi nó biểu diễn ba trò thôi miên linh tinh toàn nhân viên của nó lên làm “vật chủ”. Học viên ko biết, nhưng mình qua lại, nên lạ gì mấy nhân viên, đệ tử, chân gỗ của nó.
Ngày thứ 2 thì mọi người được tập thể dục, y như đàn khỉ. Tổ sư, từ bản thân mình đến đại nhà báo như ông anh Bùi Hải, đến ông anh đại gia doanh nhân Nguyễn Văn Dương, thầy lang Phạm Văn Thanh, lương y Hoàng Tuyết Minh... (dc mình xin cho học miễn phí khoá trị giá 30 củ gì đấy) đứng xếp hàng tập thể dục như học sinh tiểu học lúc ra chơi.
Ngày thứ ba thì nhắm mắt như ngồi thiền và nghe nó đọc mấy câu ba xàm ba xí.
Thế là xong 3 ngày. Mất mẹ 30 củ. Chả thu được gì.
Nó bảo, muốn thu được kiến thức, thành chuyên gia như nó, thì nộp 250 củ để đi kiếm tiền như nó.
Tôi tích cực đi học, cho hết khoá, cốt xem thực hư thế nào mà tốn 30 đến 300 củ. Rốt cuộc là bố láo.
Hỏi chú em Linh đầu bạc Linh Mạnh Nguyễn, chú em bảo “chả có gì”. Gọi hoa hậu Mimi Dao, nàng bảo “thằng vớ vẩn anh ạ. Mất thời gian của em. Em học ở nước ngoài nên lạ gì. Kiến thức nó dạy là kiến thức tiểu học ở châu Âu. Đấy là kiến thức phổ cập ko mất tiền”.
Mình hỏi “em xinh thế nó có thả thính ko?” Nàng bảo “nó thả thính em suốt, nhưng anh cưa thì em đổ, chứ cái loại mặt quắt mắt trắng dã, người ngợm một mẩu ấy em nhìn buồn nôn!”.
Nàng cũng bảo “anh bóc nó đi, chứ để nó lừa người Việt thế tội quá. Em thì ko đáng gì, nhưng dân ta nghèo”.
Mình chợt nhớ đến cô bé H đi theo tên Thôi Miên hôm gặp ở trong khách sạn khi lần đầu gặp tay này, liền bấm điện thoại gọi.
Cô gái khóc thút thít, rồi xin mình buổi hẹn.
Đến gặp nàng ở căn tập thể cũ. Nàng vừa kể, vừa sợ.
Chuyện là, khi thằng Thôi Miên từ Đức về, xin đầu quân chỗ UIA của ông Vũ Thế Khanh, nhưng ko có bằng cấp gì, nên ko lập được trung tâm hoặc viện để hoạt động, thì gặp cô bé H. Khi đó, H là thạc sĩ tâm lý, lại có bố là cán bộ Liên hiệp Khoa học kỹ thuật Việt Nam. Cơ hội đến, hắn bám lấy H. H đứng ra lập trung tâm giáo dục gì đó, đại loại là giáo dục và rèn luyện sức khoẻ. Chứ, làm chó gì có chuyện lập dc trung tâm có chữ Thôi miên. Chả ai cho phép.
H ko kể, nhưng mình biết thằng này hứa hẹn tình cảm lâu dài, nên H hy sinh tất cả. H bỏ hết tiền, quan hệ, trí tuệ, bằng cấp để lập trung tâm. Lập xong, nó cướp luôn trung tâm, đuổi H ra ngoài. Cướp luôn cả số tiền cỡ nửa tỷ H bỏ ra chi phí.
H viết đơn kiện, nó thuê người tr.uy s.át, doạ g.i.ết. Thậm chí, nó gọi cho cả hố H doạ g.iết. H sợ quá, bỏ trốn trong căn chung cư nhỏ. Nó vẫn tìm được để doạ. H sợ quá, nên thôi. Gia đình cũng tan nát, vợ chồng chia ly sau vụ này.
Mình biết nó, nên ko trách H được đâu. Mấy thằng kiểu này, mép lẻo, nó khiến gia đình khác nát ngay. Võ Hoàng Yên có thể phải dùng tay bấm bấm day day mới làm vợ bác Dũng lò vôi lăn đùng ngã ngửa, chứ thằng này nó dùng mồm còn khiến cả chục nữ nhà báo PR miễn phí cho nó dài dài.
Nhưng, tiếp xúc với em H, mới biết, thằng Thôi Miên này dùng bằng giả. Nó chỉ có cái tờ chứng nhận khoá học thôi miên của một Viện tư nhân ở Đức. Mà viện đó cũng giải tán rồi. Kiểu như, tôi muốn mở một viện nghiên cứu Sâm, thì gặp ts Vũ Thế Khanh, lập một cái Viện thuộc UIA, tôi làm viện trưởng, kiêm nhân viên, kế toán, kiêm luôn công nhân trồng sâm. Trụ sở lấy luôn nhà ở. Tôi mở lớp dạy về sâm. Ai đến học, tôi cấp cho tờ giấy, đóng dấu viện trưởng chữ ký tươi hẳn hoi. Thế là học viên đem sang Mỹ loè “tôi là chuyên gia về sâm, tốt nghiệp Viện nghiên cứu Sâm khoai to ở Việt Nam!” Oách xà lách!
Tổ sư, gặp em H, mới biết, toàn bộ bằng cấp của nó là giả.
Thế này ko ổn, tôi gặp ông Vũ Thế Khanh. Lúc này, mới té ngửa. Ông Khanh bảo “Thằng Thôi miên về gặp tớ, xin lập Viện. Nó làm xong thủ tục, thì tớ lập hội đồng khảo nghiệm 6 tháng. Nhưng được mấy hôm, thấy thằng này ko có năng lực gì, toàn bịp bằng mấy trò hề trẻ con nên tớ giải tán. Nó làm trò bẻ cong thìa bằng ý nghĩ, nhưng tớ bóc luôn là do cái tay nó bẻ. Nói chung ảo thuật trình độ sơ cấp. Tớ giải tán Viện, thì lại thấy nó đi với cháu H”.
Kể xong, ông Khanh đưa tôi tập tài liệu báo cáo về Thôi miên trị liệu dày 100 trang. Chủ yếu nói về tác dụng trị liệu với trầm cảm. Đocj tài liệu, mới nhận ra, thông tin mấy kỳ phóng sự của ông bạn Dương Đình Tường đăng trên Nông nghiệp Việt Nam là chép ở đây ra. Toàn nhân vật tên A,B,C,D... bị trầm cảm, định tự tử, sau được “chuyên gia” cứu.
Đem tập tài liệu này đến gặp em H là thư ký của thằng này. Em H cay đắng “toàn bịa 100% anh ạ. Nó ko trị liệu được cho ai đâu. Tài liệu này toàn là em viết. Em bịa cùng với nó chứ lấy đâu ra bệnh nhân thật. Bịa để phục vụ tài liệu lập Viện mà anh!”.
Cay đắng. Mình gọi anh Dư Quang Châu người chu du bốn bể, đi khắp châu âu, hỏi về thằng thôi miên. Anh Châu gọi một anh đến gặp mình. Anh B này sống ở Đức 40 năm.
Anh B cười hềnh hệch: “Thằng này anh lạ gì. Nó học chưa hết lớp 12. Nó theo vợ sang Đức lao động. Chuyên buôn thuốc lá lậu. Nó có thằng con nghiện lòi, chưa cai được, mà anh thấy báo chí đăng ầm ầm chuyện nó thôi miên cai nghiện thì anh cũng lạ. Mà anh ko hiểu, nó học chưa hết cấp 3, cả cộng đồng ở Đức đều biết, sao báo chí viết nó là luật sư, là thạc sĩ thôi miên là sao nhỉ?”.
Haizzz.
Một Hoàng Thị Thiêm người ba mắt, tạo ra ngàn siêu nhân biết áp vong. Một thằng bịp mà tạo ra vô số chuyên gia thôi miên, chuyên gia NLP... Giờ, “học trò” của chuyên gia này thi đua mở lớp. Từ trò thôi miên thôi mủng, bày ra đủ trò mở não, luyện não, luyện sự tập trung, luyện đọc nhanh, luyện thành lãnh đạo, rồi chữa đủ bệnh, từ K đến trĩ, cột sống, táo bón, parkinson...
Các cơ quan quản lý cần phải tiêu diệt hết bọn khốn này, vì chúng toàn bịp những người khốn khổ, bệnh tật và tuyệt vọng.
Ảnh: Báo Khoa học đời sống - tích cực pr nhứt, keke
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過62萬的網紅Bryan Wee,也在其Youtube影片中提到,...
phim ma kinh d thi lan 在 スキマスイッチ - 「全力少年」Music Video : SUKIMASWITCH / ZENRYOKU SHOUNEN Music Video Youtube 的評價
