Nhà thơ 16 vợ: Cuộc đời cay đắng của kẻ đào hoa (phần 1 và 2)
Hồi làm báo lá cải Gia đình và Cuộc sống, thấy cuộc đời lão nhà thơ 16 vợ rất thú vị, nhưng viết phóng sự 4-5 kỳ không chuyển tải hết được, nên mình đã chắp bút viết Tự truyện cho lão, để đăng trên tờ báo lá cải. Nhuận bút được Đào Thanh Tuy trả 200 triệu. Nay lục lại máy tính, thấy file đó, úp dần cho mọi người đọc giải trí. Mỗi ngày úp 2 phần, để đọc đỡ mệt.
(Đọc xong Tự truyện này, anh em sẽ nâng cao khả năng cưa gái)
Phần 1: Tuổi thơ của chàng trai bị bố gọi là “người giời, âm binh”
“Bắc Hồng có Nguyễn Đăng Hành
Vợ thì chưa có nhân tình vài sâu
Con thì con bí con bầu
Giống thì giống Nhật giống Tàu giống Tây
Bạn bè đó đó đây đây
Hèn sang lớn bé mưa mây tức thì…
Đăng Hành tức lão Kinh Thi
Đài nghe công cộng tivi xem nhờ
Gia tài bầu rượu túi thơ
Giang sơn điền sản vẫn chưa thèm đòi
Bầu trời trái đất rong chơi
Rượu thơ, thơ rượu - mặc đời đảo điên
An nhà vô sự - Thần tiên.
(Tự bạch, Tập Thơ Hỏi)
Tôi, Nguyễn Đăng Hành, sinh năm 1954, một gã thợ mộc với gần 30 năm trong nghề, hiện đóng gạch thuê ở lò gạch Bát Tràng kiếm sống, được bạn thơ yêu mến gọi là thi sĩ, nhà thơ (tôi chỉ nhận là lều thơ), xin được bắt đầu cuộc đời mình bằng bài thơ Tự bạch, in trong tập Thơ Hỏi của tôi, do NXB Lao Động ấn hành năm 2007.
Tôi sinh ra ở ngôi làng cong cong hoang hoải, bên con sông Hồng, thuộc huyện Gia Lâm. Làng tôi tên Khoan Tế. Cái tên đọc buồn cười, méo mó, nhưng nhiều ý nghĩa sâu xa ẩn sau nó.
Gia đình tôi thuộc hạng khá giả nhất làng. Bố giỏi nghề thợ mộc, mẹ sành bán buôn, lại thầu thêm ao hồ. Bố tôi dựng ngôi nhà 5 gian, to nhất làng. Mình tôi sở hữu một gian nhà, phòng riêng. Đời tôi chưa bao giờ phải chịu cảnh đói khát.
Tôi là thằng ăn khỏe nhất làng. 14, 15 tuổi, mỗi bữa ăn không dưới 15 bát cơm, ăn hết cả nồi cơm dành cho 6 người. Bánh trôi, bánh chay tôi ăn 13 đĩa, hết cả mâm. Tuổi trẻ của tôi là kẻ ăn tàn phá hại. Bố tôi bảo: “Nó là người nhà giời, là âm binh nên mới ăn khỏe, làm khỏe khác người”.
Con người tôi gom lại mấy chữ thế này: Đoảng vị, giàu tưởng bở, rất mơ mộng, tràn trề khát vọng, ham chơi, học chậm, văn hóa lùn vì chưa học xong lớp 7. Ấy thế nhưng lại thích truyện Tàu, ưa sách Tây, say thơ kim cổ. 8 tuổi, mới ê a đọc chữ đã say Tam Quốc, thích Thủy Hử, khoái Tây Du ký, Sử ký Tư Mã Thiên…
Bố tôi ham đánh bạc, nhưng lại ham đọc sách. Mẹ tôi cai bạc cho ông bằng cách mua cả kho sách chất trong nhà, để ông đọc mà quên chiếu bạc. Thế nên, trong nhà tôi chẳng thiếu sách gì.
Tôi phục Tào Tháo, kính Quan Vân Trường, nhiễm tính Trương Phi, mê mệt Gia Cát Lượng và rất bực mình với cha con Lưu Bị. Những nhân vật như Lưu Bang, Hạng Võ, Hàn Tín, Chương Lương cứ loạn trong tôi. Tôi như biến thành những nhân vật trong truyện.
Lên lớp 5 thì mê sách phương Tây, với những Thép đã tôi thế đấy, Sông Đông êm đềm, Nét vẽ màu men, Những người chân chính, rồi thì Ruồi trâu, Thằng gù… Sách, truyện Việt Nam tôi đọc không thiếu cuốn nào. Giờ học tôi trốn ra lò gạch, bờ ruộng, bãi mía để đọc sách.
Ham sách vở, văn chương, học tính trượng nghĩa của Quan Vân Trường, nhưng tôi lại có tính ăn cắp vặt. Tôi thường xuyên thó tiền của mẹ, rủ bạn bè đi ăn nhậu ở Văn Giang, Trâu Quỳ.
Nghịch ngợm và liều mạng thì phải biết. Dám cắt hàng rào chui vào sân bay Gia Lâm để sờ vào máy bay phản lực, trèo lên máy bay trực thăng trong hầm xem nó thế nào. May mà không bị phát hiện, chứ bảo vệ tưởng khủng bố, chắc đã ăn mấy phát đạn.
Không biết trời đày hay trời điềm mà cha mẹ lại đặt tên là Nguyễn Văn Hành, nên vài năm binh nghiệp mà chết hụt vài lần, dăm trận sốt rét phát điên. Lấy tới 16 vợ chính thức, phiêu lưu tình ái với vô số đàn bà, nhưng lại bị văn hành, thơ hành, chứ không bị vợ hành.
Sống đến gần hết cuộc đời vẫn bị thơ ca hò vè nó hành và tiếng thì thầm nỉ non của chị em hành hạ nên mơ hồ mà viết: “Khoét quỹ thời gian sâu ba tấc/ Vùi chôn thân khoái lạc đam mê/ Bụi vinh hoa lãi lợi nặng đè/ Mộ xanh om nói lời hư thật”.
Năm 1970, Mỹ đánh ra Bắc. 16 tuổi, nghe trên đài câu nói của Anh hùng Lê Mã Lương: “Con đường đẹp nhất của tuổi trẻ là con đường ra trận, giải phóng miền Nam”, tôi chẳng suy nghĩ nhiều, viết đơn xung phong đi đánh Mỹ.
Hôm đi chăn gà Tây, thấy ở đình rộn ràng tấp nập, biết có tuyển quân, tôi lùa gà vào vườn chùa nhờ thằng cháu trông hộ, rồi chen vào xin khám sức khỏe. Thấy tôi luẩn quẩn, một anh bộ đội cao lênh khênh, còm nhom hỏi:
- Cậu tên Hành à? Tôi đã đọc đơn của cậu. Gia đình có đồng ý không?
- Cả nhà em đều đồng ý. Anh cho em đi luôn, chứ em viết đơn lâu lắm rồi!
Anh ta đưa cho tôi tờ giấy. Tôi kiếm bàn điền thông tin đăng ký. Đồng chí này bảo mọi tiêu chuẩn tôi đều có đủ, nên tôi sung sướng lắm.
Đêm đó, tôi báo cáo với bố mẹ. Mẹ tôi lo lắng, sợ tôi còn nhỏ. Bố tôi bảo: “Nó đã đủ lớn, khôn ranh hơn người, cho nó ra trận là được rồi. Nó ở nhà chỉ ngịch ngợm, chả được tích sự gì”.
Tôi thừa biết ý đồ của bố tôi, muốn tôi đi đánh Mỹ, thành anh lính cụ Hồ, ông đi lại trong làng sẽ được dân làng tôn trọng và công việc buôn bán của ông cũng thuận lợi hơn.
Từ ngày viết đơn, đến ngày ra trận thế mà cũng kéo dài đến một năm. Rồi tôi cũng thành anh lính cụ Hồ: “Vụng về trong trắng biệt ly/ Chiến trường giục giã vội đi chậm về”. Hai câu thơ đó tôi làm vào ngày lên đường.
Trong những ngày thẩn thơ chờ ra trận, tôi vướng vào chuyện tình với 4 thôn nữ, đều là giai nhân của làng bên…
Ngày đó, 16 tuổi. Anh chàng Nguyễn Văn Hành có khuôn mặt khôi ngô, sáng sủa, dáng cao, da trắng hồng, mắt sâu thăm thẳm, mũi cao dọc dừa, eo thon, ngực nở, môi son, mái tóc xoăn bồng bềnh. Mấy cụ già giỏi tướng số tử vi trong làng nhìn tôi đều phán: “Thằng này tài ba, số đào hoa, rồi sẽ phong ba sóng gió”.
Tôi đạp chiếc xe Phượng Hoàng màu cánh chả, xích hộp. Ngày đó, có xe Phượng Hoàng đi là oách lắm. Tôi đạp xe tung tăng trên đê, nhưng thừa biết sau lưng mình, chị em trộm nhìn say đắm.
Ở làng Giang Cao, thuộc Bát Tràng, ngoài đê sông Hồng, có cánh đồng ngập nước bát ngát bèo, sen. Cứ hai ngày một lần tôi quang gánh ra đó lấy bèo về nuôi gà Tây.
Giữa cánh đồng là con đường vào làng Giang Cao, nơi có hợp tác xã Hợp Thành, do Anh hùng Lao động Lê Văn Cam làm chủ nhiệm. Bên phải con đường là đấu Bà Ấu, bên trái là đấu Giang Cao. Trên con đường ấy, mỗi ngày có đến cả chục xe cải tiến, với đội quân xã viên hơn 20 cô gái vận chuyển vật liệu xây dựng phân xưởng cạnh bãi tha ma.
Đám xã viên toàn 15-16 tuổi, chủ yếu là gái, vừa đẩy xe vừa hát hò, hò hét, trêu ghẹo người qua đường. Tôi đang lúi húi vớt bèo, bỗng sau lưng có tiếng con gái cười rúc rích.
- Ới anh Hành anh Tỏi ơi!
- Anh Hành Héo đang vớt bèo kìa chúng mày ơi!
- Anh Ngọc Hành đang làm gì thế?
Cứ sau mỗi tiếng réo, chọc đểu cái tên của tôi, các cô lại phá lên cười. Mỗi lần bị các nàng ghẹo, tôi chỉ biết đỏ mặt tía tai, chẳng nói được lời nào, cắm mặt vớt bèo coi như không thấy.
Những ngày sau đó, tôi tránh xa con đường mà mấy cô gái này đi qua, lội ra giữa cánh đồng để lấy bèo. Tôi cũng đổi giờ lấy bèo vào giữa trưa, tránh thời điểm các cô gái đẩy xe qua.
Thế nhưng, có 4 cô gái của hợp tác xã Hợp Thành vẫn không tha cho tôi. Tranh thủ giờ nghỉ, cả 4 nàng mò ra cánh đồng, rồi cứ “Hành Héo, Ngọc Hành” mà gọi.
Sau này tôi mới biết 4 cô tên là Hồng, Cúc, Lan, Liên, đều là người Bát Tràng. Cả 4 cô đều là các cầu thủ bóng chuyền của hợp tác xã. Ngày ấy, đội bóng chuyền của hợp tác xã Hợp Thành xếp hạng B quốc gia. Vì là cầu thủ bóng chuyền, nên các xã viên này đều cao ráo lênh khênh.
Hồng và Cúc tháo vát, khỏe mạnh, tiếng vang, mắt sáng, thông minh. Lan có hàm răng khấp khểnh, cười duyên phải biết. Liên có khuôn mặt tròn, mắt nâu mơ mộng, môi đỏ như son, hò vè rất giỏi, tính tình bắng nhắng như lại đứng đắn cực kỳ.
Một lần, tôi đang lấy bèo giữa cánh đồng, cả 4 cô cùng mò ra. Đứng trên bờ, Liên đọc vè xỏ xiên: “Ai mua hành tôi/ Dọc bằng đòn gánh/ Củ bằng bình vôi/ Hành này chẳng hôi/ Dẫu thịt đầy nồi/ Thiếu hành không ngon”.
Cả bọn cười nắc nẻ. Tôi chỉ còn biết đỏ mặt tía tai. Nhưng quả thực, khi đó, tôi chưa hiểu được nghĩa xỏ xiên của mấy nàng trong bài vè do các nàng sáng tác.
Về sau, đọc sách thuốc của Hải Thượng Lãn Ông, có câu: “Âm hộ vô mao bần chi tử/ Ngọc hành chảy mủ ngọc hành hư”, tôi mới biết mấy cô gái này biến tôi thành “cái ấy” của đàn ông để đùa cợt. Đó cũng là lý do để về sau, tôi bắt bố mẹ cải tên Văn Hành thành Đăng Hành, tức là ngọn đèn sáng biết đi, là lên đường đi chiến đấu.
Còn nữa…
Phần 2: Mối tình đầu
Có một điều mà tôi nghiệm ra, trong suốt cuộc đời mình, toàn bị phụ nữ chủ động, còn tôi bị động. Có lẽ, phong thái hào hoa của gã trai mới lớn (trong hoàn cảnh đàn ông ra hết mặt trận, chỉ còn lại những người thương tật, kẻ hèn nhát) đã hấp dẫn các cô gái.
Sau nhiều lần trêu ghẹo, thì 4 cô nàng Cúc, Hồng, Liên, Lan của hợp tác xã Hợp Thành đã chủ động tiếp cận tôi giới thiệu, làm quen. Sự hồn nhiên, dễ gần của các cô gái khiến tôi cũng mạnh dạn hơn.
Thi thoảng cả nhóm con gái này đến nhà tôi đọc sách, mượn sách. Nhà tôi nhiều sách, đủ cho các cô đọc hết đời, nên chúng tôi có rất nhiều cơ hội gặp nhau.
Lần nào gặp, các cô cũng trêu ghẹo, nhưng lạ thay, tôi có cảm tình, rung động với cả 4 cô gái. Mỗi cô có nét đẹp riêng, có sự cuốn hút riêng. Trò chuyện với cô này, tôi lại nhớ cô kia. Có cả 4 nàng cùng ở bên trò chuyện, tôi thấy vui nhất.
Ngày đó, dù chưa một lần yêu, chưa một lần cầm tay con gái, nhưng bằng trái tim nhạy cảm vốn có của mình, tôi biết rằng, cả 4 nàng đều mến tôi. Cả 4 nàng đều tìm cách hẹn hò tôi, khi thì bãi mía, khi bờ đê, khi lò gạch, lúc bãi lau sậy bờ sông. Tôi làm thơ tặng các nàng, bình luận về các nhân vật trong các tiểu thuyết mà tôi thích.
Lần ấy, sắp đến rằm tháng 8, Trung Thu, Cúc hẹn tôi ra bờ ruộng, nửa kín nửa hở, hẹn tối 14, hai đứa gặp nhau ở lò gạch cạnh nghĩa địa Giang Cao.
Chỉ vài ngày nữa là tới 14 âm lịch, mà sao lâu như hàng thế kỷ. Tôi chắc chắn rằng Cúc đã phải lòng, hẹn tôi ra lò gạch để tỏ tình. Suốt mấy ngày tôi như kẻ mất hồn, hồi hộp, háo hức. Cúc hẹn 8 giờ tối, nhưng sốt ruột quá nên 7 giờ tôi đã run rẩy mò ra lò gạch.
Trăng lưng chừng trời, trăng sóng sánh mặt ruộng. Tôi trèo lên một đống gạch xếp khối bằng phẳng ngồi đợi. Bóng trắng nhờ nhờ của một cô gái đi dọc bờ ruộng, tiến đến đống gạch tôi đang ngồi. Tôi cất tiếng: “Cúc đấy à?”. Không có tiếng đáp lời. Bóng trắng ấy trèo lên đống gạch. Hóa ra là Hồng.
Tôi kinh ngạc, há hốc, không nói được câu nào. Hồng bảo: “Hồng muốn gặp Hành, nên nhờ Cúc nhắn hộ”. Từ sợ chuyển sang cảm giác sung sướng. Phải thú thực rằng, tôi thích, tôi yêu cả 4 nàng, nhưng tôi vẫn thích Hồng nhất.
Hồng trải tấm nilon mang theo xuống nền đống gạch, rồi chúng tôi cùng ngồi ngắm trăng. Hồn tôi lủng lẳng trên tận cung trăng. Tôi thấy mình là chú Cuội, còn Hồng là chị Hằng. Tôi thấp thỏm chờ đợi Hồng nắm tay tôi, chủ động ngỏ lời, rồi…
Sau mấy phút im lặng, Hồng hỏi:
- Hành sắp nhập ngũ à?
- Ừ! – Tôi đáp gọn lỏn.
- Đi đừng quên Hồng nhé!
- Quên làm sao được!
- Hành ơi! Cúc thích Hành lắm. Kỳ lạ thật, cả cái Lan, cái Liên nữa, cũng đều thích Hành. Thế mà chúng nó cứ gán cho mình với Hành.
Nghe Hồng nói thế, tôi ậm ừ, không biết nói thế nào. Lát sau, Hồng tiếp lời :
- Hành thích đứa nào?
- Tớ thích tất cả! – Tôi bí quá nên nói cùn như vậy. Nhưng trong lòng thực sự thích Hồng nhất.
- Phải thích ai nhất chứ? – Hồng đấm thùm thụp vào vai tôi.
- Cúc thì thông minh, dễ gần. Lan ý tứ, dễ mến, Liên thì hài ước, dễ cảm…
- Còn Hồng chắc vô duyên, khó gần? – Hồng chặn lời tôi phụng phịu.
Không hiểu sức mạnh ở đâu kéo đến, tôi chộp lấy tay Hồng bảo “không!”. Đúng lúc đó, sau lưng tôi vang lên những tiếng cười khúc khích. Liên bước ra từ sau đống gạch: “Ô! Anh chị họp giao ban sớm quá nhỉ?”.
Cúc và Lan xách bọc gì lủng lẳng, cười nắc nẻ. Lúc này, tôi mới biết mấy cô nàng lừa tôi ra lò gạch, để bóc mẽ tôi. Đất dưới chân như sụt xuống. Tôi nghĩ bị mấy cô nàng nỡm, lừa cho một mẻ. Từ bé tôi đã có tính tưởng bở.
Lan và Cúc mở bọc nilon, lấy hoa quả, bánh kẹo xếp ra ngoài. Cúc bảo: “Đêm nay trăng thanh gió mát, chúng tôi làm thủ tục cho 2 bên tìm hiểu…”.
Tôi cùng 4 nàng ngồi trên đống gạch ăn uống, ngắm trăng. Được ăn quả, ngắm “hoa”, tôi nổi hứng nhìn trăng làm câu thơ: “Tròn xoe bạc trắng sáng ngời/ Căng đầy lơ lửng giữa trời bao la”.
Tôi vừa ngừng lại ngẫm nghĩ tứ tiếp, thì Cúc giục: “Hay quá, tiếp đi!”. Tôi đọc tiếp: “Trăng suông ngắm bốn nàng hoa/ Trăng cười hớn hở cho ta một nàng”. Cúc bảo: “Không được. Các chị không phải để tế Cuội đâu. Còn 3 nàng để cho ai?”. Cả đám cười rúc rích. Cúc lại tiếp:
- Thế chú Cuội thích hoa nào?
- Thích tất! – Tôi hồn nhiên.
- Tham thế? Không được!
- Tớ quý cả 4.
- Chỉ có Hồng là hợp nhất, môn đăng hộ đối. Bố Hồng, bố Hành là thợ mộc, mẹ Hồng, mẹ Hành đều buôn bán. Cả bọn đều thống nhất Hồng và Hành hợp nhất! – Cúc tuyên bố.
- Tao ứ thèm. Muốn ăn gắp bỏ tay người! – Hồng nói thế, rồi cả bọn lại cười nắc nẻ.
Đêm trôi thật nhanh. Trăng lên giữa trời. Cúc tuyên bố giải tán, nhưng dường như chưa ai muốn về. Cúc moi gạch thành hố, trút hoa quả, bánh kẹo xuống, rồi xếp gạch đậy lại. Cúc bảo: “Cất vào đây, mai anh chị hẹn hò tiếp còn có cái mà ăn”. 3 nàng cười rúc rích bỏ về trước.
Hồng nắm lấy tay tôi. Tôi thở hổn hển, run bần bật. Hồng bảo: “Tối thứ 7 đợi mình ở đây nhé!”.
Tôi nhận ra đàn bà thật tử tế. Họ tử tế cả trong tình yêu, thứ mà ta thường đề cao tính sở hữu. Tôi thừa biết cả 4 nàng đều thích tôi, nhưng sóng tình kín đáo, nhường nhịn cho nhau.
Sau đêm đó, tôi và Hồng gần gũi nhau hơn. Tôi hay qua nhà Hồng. Hồng cũng hay qua nhà tôi. Hồng là con cả, sau còn 4 em nhỏ. Bố mẹ Hồng đều tháo vát.
Bố Hồng cũng làm thợ mộc, nhưng không cao tay bằng bố tôi. Tính ông xuề xòa, chân thành. Ông nghiện rượu. Bố tôi hơn tuổi bố Hồng rất nhiều. Bố Hồng chỉ bằng tuổi anh cả của tôi. Nhà tôi lại giàu có hơn nhà Hồng. Vì thế, bố tôi có ý coi thường bố Hồng. Vậy nên ông cũng lạnh nhạt, hắt hủi mối quan hệ của chúng tôi.
Có lần, tôi đang nằm trong buồng riêng, nghe rõ tiếng Lý: “Bác ơi, anh Hành có ở nhà không ạ?”. Tôi đang định nhổm dậy thì nghe tiếng bố tôi chửi oang oang: “Nó có bao giờ ở nhà đâu. Cái thằng trời hành đó chết ở đâu rồi”. Sợ Hồng ghét bố, nên tôi nằm im, coi như không có ở nhà.
Dù hai đứa yêu nhau, tình trong như đã, nhưng mặt ngoài còn e. Thi thoảng chỉ dám liếc nhau, rồi ngó nghiêng xung quanh xem có ai không mới cầm tay một cái như kẻ trộm. Tuyệt nhiên không có chuyện trai gái. Chỉ có những cái nhìn và ánh mắt đầy ý tứ.
Hồng hẹn tôi ra chân đê, chỗ bãi ngô. Ngồi trò chuyện hồi lâu, Hồng chỉ về phía xa bảo: “Hành ơi! Cái gì kia nhỉ?”. Tôi bảo: “Lạ đếch gì. Thằng Thành với cái Hà đang ôm nhau chứ còn cái gì!”.
Tôi ngu thật, mãi mới hiểu ý của Hồng. Tôi ngồi xích lại gần. Hồng ôm chầm lấy tôi. Hai đứa hôn nhau quấn quýt. Nhưng lạ thật. Nụ hôn, cái ôm đầu đời chẳng có cảm giác gì, chẳng sung sướng như đám thanh niên lớn hơn thường kể. Tôi chỉ thấy vừa run, vừa sợ. Nhưng cảm giác nụ hôn đầu đời tới bây giờ tôi vẫn nhớ như in.
Chúng tôi hôn nhau chán chê thì về, hẹn địa điểm gặp gỡ cho hôm sau. Tình yêu của chúng tôi trong sáng, đẹp đẽ. Lúc tâm sự ở ruộng ngô, lúc bãi sông, lúc lò gạch, lúc chèo thuyền trên đầm sen. Tôi thấy cuộc đời như một giấc mộng. Tôi đã làm không biết bao bài thơ với cảm hứng từ cuộc tình trong sáng ấy.
Thấm thoắt đã một năm trôi qua, đến ngày tôi phải nhập ngũ. Đêm trước ngày nhập ngũ thật lắm cảm xúc. Tôi sắp trở thành người quan trọng của đất nước, được cầm súng giết giặc, nhưng cũng sắp phải xa rời mảnh đất thân yêu bên bờ sông Hồng hoang hoải, nơi có Hồng, người con gái tôi yêu. Cả Lan, Liên, Cúc nữa, những cô gái mang cho tôi những cảm xúc khác lạ, mà chỉ đến tuổi dậy thì tôi mới cảm nhận được.
Đêm cuối cùng bên bãi ngô, tôi và Hồng quyến luyến không rời. Trăng sắp tàn trên ngọn ngô, Hồng cởi chiếc áo đang mặc đưa cho tôi: “Mai Hành lên đường bình an nhé. Hành mang theo tấm áo này và đừng quên Hồng”.
Đó là chiếc áo vải nilon giá 15 đồng, rất đắt tiền thời đó. Hồng là cây đập trong đội tuyển bóng chuyền, cao to nhất đội, nên áo của Hồng tôi mặc vừa khít.
Tờ mờ sớm hôm sau, chúng tôi chia tay bịn rịn ở ga Thượng Thanh – Thượng Cát (Gia Lâm). Tôi bắt đầu một cuộc đời người lính.
Còn tiếp…
Ghi theo lời kể của Nguyễn Đăng Hành
Box bài thơ:
Vô đề 101
Say sưa vật lộn thú vui
Trắng tay tay trắng sống đời tự do
Sướng khổ đâu chỉ đói no
Hạnh phúc đâu chỉ hẹn hò… ái ân
Dại khôn đâu chỉ một lần
Mười phân đâu đã mười phân vẹn mười
Trăm năm vui – khóc – buồn – cười
Con người ai chẳng con người… người con
Non non nước nước non non
Vần xoay xoay tít mãi còn vần xoay
Còn tiếp...
同時也有1部Youtube影片,追蹤數超過248萬的網紅Đỗ Duy Nam,也在其Youtube影片中提到,Ngã Rẽ Cuộc Đời - Người Âm Phủ Parody - Đỗ Duy Nam - FULL MV Đạo diễn : Đỗ Duy Nam Quay Phim - D.O.P : Duy Nghĩa Hoạ Sĩ : Cao Sơn Nguyễn Dựng Phim : ...
「thuê xe ô to」的推薦目錄:
thuê xe ô to 在 Đỗ Duy Nam Youtube 的評價
Ngã Rẽ Cuộc Đời - Người Âm Phủ Parody - Đỗ Duy Nam - FULL MV
Đạo diễn : Đỗ Duy Nam
Quay Phim - D.O.P : Duy Nghĩa
Hoạ Sĩ : Cao Sơn Nguyễn
Dựng Phim : Duy Nghĩa
Thu Âm : Phan Hiệp
Làm Nhạc : Lộc Bá Tước
Dựa trên bài hát :
Người Âm Phủ OSAD - VRT
Link:
https://youtu.be/VFswe9bRjNw
ShaLaLa - Vengaboy
Link:
https://youtu.be/Obi4iELWJ3Y
Love more i can say - Leo Sayer
Cảm ơn Truesmart đã đồng hành cùng chúng tôi trong MV này:
http://www.truesmart.com.vn
Link:
https://youtu.be/dGKnSdikqjw
Thông điệp:
Hãy sống tử tế
Hãy học cách cho đi để nhận lại
Mỗi ngày làm một việc tốt nho nhỏ
Để ta sống như những đoá hoa!
Lời bài hát:
NGÃ RẼ CUỘC ĐỜI – Parody
Hiếu
Giờ lại đi lên cơ quan của tôi
Cơ quan của tôi có rất nhiều em xinh
Quyết cố gắng trong năm nay đổi xe
Mua Excite để em đi ship hàng
Nào tập chung cho anh ba chục em
Mau lên xe để a chở đi show
Ố ố ố Chân em hơi bị cong
Răng hơi sâu cho nên em bị loại !
Lúc tiếp khách tô thêm son , ăn sinh gum cho mồm miệng thơm tho
Mấy đứa nhớ khi say sưa, không tăm tia, trộm cắp đồ của khách hàng
Gái
Em tiếp khách anh yên tâm bao năm nay cho nên nghiệp vụ tốt lắm
Quyết cống hiến cho đam mê, vì chúng em đây luôn luôn rất chi là yêu nghề !
KHÁCH LÀNG CHƠI
Nào vào đây! Sa la la là la !
Salala em chân dài mông cong !
Chú khá lắm anh bo cho một chai , mau ra kia cho thêm một em đào !
Gái 3D
Anh ơi em vào đây !
KHÁCH LÀNG CHƠI
Thằng ôn con sao mày gọi PD ?
Hiếu
Oan cho em mà anh !
KHÁCH LÀNG CHƠI
Dám bố láo bố lếu , anh em lôi ra phập !!!
----------------------------------------
Ô ú ô u ô ù zề ê! Sao đáng gãy răng em có tội lỗi gì đâu !
Khách làng chơi
Mau mau cút đi đừng để bọn tao cáu …
HIẾU
Ố ô ! Em cút luôn anh đừng phang em !
ÔNG BẠN HIẾU
Ô ú ô ! Sao mày bị đau thế?
HIẾU
Tao phang gãy răng hôm qua 14 thằng luôn
Chúng nó quá đông nên tao bị trọng thương
Thế nên sáng sớm mai tao chuyển cơ quan
Hai tháng nay chưa tìm được việc đây !
Ba mươi sáu chai ngày mai phải đóng đủ rồi
Bụng dạ đói meo chưa kiếm có gì để ăn
Bác ơi cho cháu xin vài đồng ăn cơm !
Ở nhà còn ai không em xin hớp nước ?
Anh ơi ! Chị ơi ! Có ai ở trong nhà ?
Nhìn xung quang sao chẳng thấy ai !
Sợi dây truyền này là của ai?
Ô ú ô ! Em mượn tạm vài hôm
Thôi em biến đây không ai nhìn thấy thì toi
Em đây mới đi ăn trộm lần đầu tiên
Ố ô ! 5 6 năm bóc lịch như chơi !!! ???
CHỦ NHÀ
Thằng oắt con bắt được mày rồi nhé
Đi WC đang đi thì mất cả ngon
To gan dám ăn trộm đồ của nhà tao
Đứng im ! Tao sách luôn lên đồn công an !
RAP
Ba ngày nay em chưa ngủ
Cũng vì món nợ, ba mươi là sáu củ
Cuộc đời em đau khổ cũng bởi đi vay
Vì dòng đời nó xô nó đẩy
Em mới ra thế này đây !
CHỦ NHÀ
Tụt ra để khám, bên trong còn gì?
Mày ngồi im ở đấy ! Ăn trộm lại còn làm thơ
Chẳng phải là Huy Cận , anh cũng đọc thơ
Ngày học lớp 1 , 9 điểm Văn đấy nhớ !
HIẾU
Em xin anh anh đừng đọc cái này
Anh cứ đưa lên phường để em kịp bữa tối nay
CHỦ NHÀ
Phải đọc hết , xem mày viết gì ở đây !
Biết đâu lá thư này có bí mật gì được che đậy !
LÁ THƯ
Hiếu con !
Hôm nay mẹ rất buồn khi biết tin con bỏ học đã gần một năm nay ! Sao con lại giấu mẹ? Mẹ biết con vất vả vì mẹ nhiều lắm ! Mẹ biết vì mẹ mà con dang dở việc học, mẹ biết vì mẹ mà hàng ngày con phải làm việc vất vả, bị người ta chèn ép để kiếm từng đồng chạy chữa cho mẹ ! Hiếu con ! Bác sĩ nói bệnh của mẹ không sao, nhưng mẹ biết sức của mẹ không thể đi cùng con được lâu thêm nữa ! Mẹ xin lỗi !
Mẹ chỉ có một mong ước cuối cùng , mong con thực hiện giúp mẹ. Thời gian của mẹ không còn nhiều nữa, ở đây buồn lắm, mẹ xin con hãy để mẹ về quê với bà con chòm xóm, về hương khói cho bố con là mẹ mãn nguyện rồi !
Con phải hứa với mẹ, rằng sẽ sống thật tốt, phải kiếm cho mình một nghề lương thiện con nhé! Mẹ yêu con !
-----------------------------------------
Phòng Khám:
Bác Sĩ: Ca phẫu thuật này tỉ thành công rất mong manh,nếu không phẫu thuật trong vòng 24h tới thì mẹ của cậu sẽ không còn cơ hội nữa.
Hiếu:
Dù còn một tia hị vọng bác sĩ cũng phải cứu mẹ cháu....
Bác Sĩ: Tôi sẽ cố gắng hết sức,cậu kí vào đây.
Hiếu: Sáng mai cháu sẽ nộp đủ tiền phậu thuật !
-------------------------------------
Chủ nhà
Thôi em cầm đi em, mang về chữa bệnh cho mẹ
Anh đang định mua xe, nhưng mà em sẽ cần hơn
HIẾU
Em không cầm đâu anh
Chủ nhà
Cầm đi không hết giờ ca phẫu thuật
Rồi anh dẫn đi làm trả lại sau !
Hiếu
ĐK
Ân nhân ơi ! Hứa với anh rằng, em sẽ đi làm rồi sau này em trả nợ anh !
...
MỌI NGƯỜI NHỚ SUBSCRIBE KÊNH ĐỂ XEM NGAY CÁC VIDEO MỚI NHẤT.
► SUBSCRIBE CHANNEL: http://bit.ly/DoDuyNamChannel
Cả nhà theo dõi thông tin của Nam tại đây:
► Fanpage: http://bit.ly/FanpageDoDuyNam
► Facebook: http://bit.ly/DoDuyNam
► Instagram: http://bit.ly/InstagramDDN
---------------------
© Bản quyền thuộc về Đỗ Duy Nam
© Copyright by Do Duy Nam ☞ Do not Reup
