เราคือเพื่อนกัน
1
เพื่อนๆ ผู้อ่านครับ
...Continue ReadingWe are friends
1
Friends, readers.
Supposedly one day, a company is allowed to make gold mines near your house that has been colored for a long time. He started producing and mineral. Not long ago. The chemical used to produces the chemicals used to leak along the public creek. Yours, your village, your neighbors, your parents, siblings, thousands of people. Almost four thousand families are sick and still have to eat chemical contaminated food every day.
What will friends do?
Unfortunately, the incident is a real event that happened at khao luang sub-District, Wang Saphung District, province.
Unfortunately, the voices of villagers there may not be as loud as the voices of fellow communications experts through social media.
In 2556, six villagers gathered on behalf of the homeland rak to file a federal court to order for the minister of industry and commissioner of industry and mining duty to supervise the mining companies to perform the terms. Cards and licenses for mines without impact on the environment and community.
But then the result is to beat the villagers and tie their hands on the back to many injured.
After the coup. Assigned to local military units to take care of gold mine. There are appointed ' Provincial Gold Mines ' committee that villagers disagree with and ask for solutions according to the people's proposal for reasons that the solution that affect the life of the life of the life of They should let them participate in the decision.
But then the result is the leader of homeland and students who call to report to adjust attitude.
And this group of students we know them as 'dao din', students from faculty of law, khon kaen university, who camp to learn society. They are on the area with villagers around the golden mines, Wang Saphung District. Many years from seniors to juniors. Study information and work with villagers all along, not only in this government days.
For villagers in the area, the soil star is not different from children and grandchildren who come to help each other and take care
After coup, the movement to fight gold mines are more restricted and always connected to politics, basically fighting for the quality of life of life.
From the light sound, it can barely make noise. It's easy. City people like us haven't heard about the villagers in wang saphung district.
Once in 2556, while the riot police will break down, villagers who come to gather to hear comments after cuddle states, keep people from commenting. Only allow those who agree to go in one side when it comes to face. Set up a human wall to protect villagers from the force of officers.
Students Help villagers who are in trouble against power of cuddle states and capital power.
Friends, if we were villagers in Wang Saphung District, how would we feel about these students?
...
2
Once upon a time, when I was still studying at the faculty of cuddle, Chulalongkorn University, I had a chance to read the magazine ' special edition of ' 14 October 2516 ' while chasing my eyes on the story in it. I had a question. In mind why young people in that era have strength and aspirations are different from young people in our generation.
Their aspirations are national social level, not a dream of personal success. Want to work in a famous company. Want a lot of salary, want bonus months a year or something.
Their problem is looking forward to change society to more equality. Help be a voice for farmers, poor people to be more justice in life than ever.
So what are we doing?
I've heard many adults say that the problem of education in the post-term is scheduled to serve capitalism, workers, employees log in to work, meet business entrepreneurs. Look at the problems that teachers have given us. We can't deny that it's true. Students like us design expensive chairs, interia, Luxury Hotel, five Star Spa, cool graphics, cool design, almost no design to solve problems for little ones or to solve the problems of disadvantaged people in society.
It seems like we live in different worlds.
It's not that students don't want to use knowledge to help society, but we barely have that mode because we live in a world far away from the problems of those little people.
Of course, the problem that the teacher gives us is a necessary problem for professional assembly. But if we look at the other way, if we live in the same society, we should know the problem and try to use the knowledge that we have studied to figure out how to solve it for friends. Isn't it society? But we have never been taught to look that way. These days may start to have some.
And this is a common thing in Thai University. The bond connects the relationship between students and social problems. The story of society. The misery of social friends is faded.
...
3
After the students of the soil star came out to move and arrested to military court, we heard both adults in the city and comment on Facebook say, " admire students who made a reputation for the country in science, Sports. Come out to this move. Let's stop because it makes the city unpeaceful " or the words like " why are students ranting. Why is the duty of students to study " or even the saying " these look like students, but they look like beast. Say "
I feel sad after listening to Thai society. Students who think about social friends fighting for justice. Become students that adults don't want. What kind of students do we want?
Some people write comments to ask these students, " when the government cheat, why don't you come out to shrink their head which I think this is the same thing, whether the cuddle government, cuddle government, cuddle, the election or government used. The unjust power that comes from taking over should be investigated, and the ground stars have fought both governments.
Arrests of din students is not sad because cuddle government officials arrested a group of students who fight for justice for villagers, but this arrest will scare many students and citizens who wish society. It is a cut off the idea of dreams. And hope is not only for young people, not only for the people, but it is also a cut of the thoughts, dreams and hopes of Thai society.
Because it tells us that this society does not value fighting for justice for fellow society.
If you let this happen, what do we want to see society?
...
4
A society where people laugh at when students who fight for the justice of villagers are arrested. What kind of society is this?
Don't we really need sense citizens for social associates?
If our family has to drink chemical contaminated creek, don't we really need sympathy from anyone? If our friends have to drink chemical contaminated water, we will shrug and say that first cry. Why would we really live like that?
If the soil stars fought for us for our village, would we look at him differently from now?
One day these students may ask for something for us or wait until that day so we think they did the right thing.
For me, din star is an example of students who are hard to find in Thai society. Both their dedication and courage are all up to be salute. I respect them for seeing villagers as ' friend s'. What happens is villagers. See them as ' friend s' as well
Feeling grateful for ' friend s' like this. It's a magical thing with the overall society because it creates an atmosphere of being part of each other. Sympathy for each other. Help each other to happen in society.
This is the ' friend ' that is missing from Thai society because we keep thinking about ' personal issue '
Many people may be bored of politics, bored of movement, calling and like the city is peaceful. But we have to ask who ' peaceful ' is peaceful and peaceful for anyone when there are people who benefit from this ' peace ' and need to make noise for others to hear. Fighting for my own life
Therefore, a peaceful city without contending or disputing is a world that tucked under the carpet. Press over the cries of many people from hearing.
Peace is beyond invisible suffering
Therefore, democracy is important because it opens the opportunity for every voice to speak, make noise.
Every voice speaks the same loud and the same important.
...
5
Before being arrested, these students wear shirts with letters, " we are friends I think this word means another aspect hidden in it. If ' friend ' are the ones who see each other's suffering and don't think about themselves. These students are. Friends of villagers are friends of the people.
'we' are all the people.
As for the real ' Devil ' or ' BEAST ' is the opposite of the people. No matter who they are, no matter how they come, election comes to take power. If the opposite of the people, don't listen to the voice, don't focus, don't think about the benefit of all people Truly, we should stand beside each other to make noise to expel demons together.
Leaders. If you see that we are friends. If we are beside the people, we have to listen to each other. Open the opportunity to comment, not to fix it, but to catch those who come out to warn or adjust attitude.
'we' should fight corps cuddle together and fight against unrighteous power together.
Fighting all kinds of unrighteousness is necessary.
There may be different opinions. If you don't like Mr. Thaksin. If you don't like khun prayut, let's say (which is not strange if anyone doesn't like both of them). But if you see that you shouldn't fight for disadvantaged people who Should let these people express their thoughts. This one would be a big deal.
The peaceful society that we want should be a society where people care about each other's problems and suffering. Listen to exchange civilized opinions, not peaceful because of other people's mouth or neglect. Don't care about suffering
A society like that may seem peaceful just because we can't hear or ignore other people's cries.
As a person who lives in the same society. #Are we friends?
If you are not friends with the people, who will we be friends with?Translated
同時也有2部Youtube影片,追蹤數超過11萬的網紅吉娜英文,也在其Youtube影片中提到,10個loo片語 #02 (第二支影片) https://youtu.be/MY0DbV6ZPeQ look out 小心 look down 向下看 look after 照顧 look around 四處看看 look forward to 期待 **********************...
start up proposal 在 Scholarship for Vietnamese students Facebook 八卦
[sharing]
CÂU CHUYỆN XIN HỌC BỔNG TOÀN PHẦN TIẾN SĨ TỪ CỬ NHÂN!
#BachelortoPhD
Mặc dù phần lớn mình biết các bạn xin học bổng sau đại học là hướng Master by Coursework để đi làm, vẫn có 1 phần lớn nhiều bạn muốn tìm học bổng theo hướng Research. Nhân đây có bạn Nhật Minh trong group Scholarship Hunters viết 1 bài rất hay về kinh nghiệm đậu 9 chương trình Tiến sĩ ở nhiều nước khác nhau, trong đó bạn í chọn theo Swinburne - đại học mà các quán quân đường lên đỉnh Olympia theo học. Bạn í còn chia sẻ rất nhiều về học bổng trường và học bổng chính phủ nữa đó. Đọc và chia sẻ cho các bạn hứng thú về Research nhé ;)
_________________________________
chào các bạn,
nhận được đề nghị từ một số ace, hôm nay mình muốn chia sẻ câu chuyện đỗ học bổng của mình. sơ bộ về résumé của mình thì gồm các ý chính như sau:
1/ Học tập và chuyên môn:
12 năm học sinh giỏi: C1 trường làng, C2 Chu Văn An (GPA 9.0, rank 1), C3 Hóa 2 Ams (GPA 9.1, rank 1-2).
Tốt nghiệp cử nhân trường đại học Việt-Pháp (USTH) chuyên ngành khoa học vật liệu và công nghệ nano (GPA 15.48/20 tầm 3.65/4, rank 2).
Fellowship tới Boston (tài trợ bởi DPI) đi các trường MIT, Harvard và học hỏi một số start-up Việt tại đây.
Giải ba Hóa quận, nhì Olympic Ams, sinh viên nghiên cứu khoa học Eureka, best poster in IWAMSN2016, ...
Là diễn giả ở hai hội nghị quốc tế lớn nhất về ngành vật liệu ở Việt Nam (IWAMSN2018, FMS & NANOMATA 2019).
11 công trình nghiên cứu khoa học (5 bài first/ corresponding author, 1 patent).
Chủ nhiệm đề tài cấp cơ sở, thành viên chủ chốt 2 đề tài cấp quốc gia và vài đề tài các cấp.
Junior Reseacher tại Viện Khoa học vật liệu (1.5 năm), Laboratories Manager tại TT phát triển công nghệ vật liệu tiên tiến (1 năm).
Research Assistant ở 5 phòng thí nghiệm khác nhau về 5 vật liệu khác nhau từ năm hai tới sau khi tốt nghiệp (trong viện Hàn lâm KH & CN).
2/ Ngoại khóa:
Founder/Head Admin Amsers' Family - group facebook, sân chơi on đầu tiên của Amser.
Founder/Leader/Cố vấn clb võ (Hanoi Ams Martial Arts Club), âm nhạc (Glee Ams), thiên văn (HAC), khoa học (PYHA - Physics & Youth Hanoi - Amsterdam & Society of Open Science & CSC - Chu Văn An Science Club), Science Tornado và thành viên ở nhiều clb khác ở trường Ams.
Leader clb âm nhạc USTH M&M Not Chocobeans, founder/admin hội Life in USTH, tổ chức gameshow và là thành viên hội sinh viên USTH.
Founder/Vice-President Hội tên lửa nước Việt Nam và admin ''Blue Sky"---Hội những người đam mê tên lửa nước(Water Rocket) và BTC/viết luật cho các cuộc thi tên lửa nước cho học sinh sinh viên ở Hà Nội và TP HCM.
Thành viên chính Hội Thiên Văn Nghiệp Dư Hà Nội (HAS), HAAC Thiên văn không khoảng cách, VietAstro.
BCH Đoàn Trung tâm Phát triển công nghệ cao.
Poster, Photo, Logo Designer/Video Editor ở khoa nano, phòng truyền thông và phòng R&D đại học USTH.
Content creator ở Học Viện Khám Phá và một số trường học, trung tâm STEM (hướng dẫn, lập giáo trình cho giáo viên và học sinh về tên lửa nước, thiên văn, thí nghiệm vui, etc.)
Tác giả bài viết khoa học cho thiếu nhi trên báo Khăn Quàng đỏ và một số fanpage khoa học.
Top 1 Dota LoD ở châu Á (vẫn còn tên trên bảng RGC), top 1 thế giới Herobots (game điện thoại), top 2 Boom, ...
Gym & Calisthenics, tham gia thi Sasuke Việt Nam - Không giới hạn
Founder/Admin Phong Thuỷ & Dự đoán học. (thời điểm 2010 đây là group đầu tiên và đông nhất về huyền học trên FB, mình là Admin chính, chuyên về mảng bói duyên xem tay, tử vi, dịch học).
Và nhiều các hoạt động khác như biên đạo, làm phim, vẽ logo, ghép nhạc, hội nghiện phim, wibu, chính trị, vân vân khác.
IELTS 6.5, tiếng Pháp đủ A2, tiếng Trung đủ đi chợ, sign language đủ tỏ tình.
sau 12 năm học sinh giỏi và luôn đứng đầu hoặc nhì lớp đồng thời giữ vai trò lớp phó học tập trong gần 10 năm với một số giải, mình nhận ra nó chả để làm gì cả. nhà mình cũng không khá giả, nên lúc đại học mình cố được học bổng để lo học phí. rồi tốt nghiệp cử nhân xếp thứ hai lớp và với một bài báo quốc tế Q1 đứng tên đầu và một patent, mình hăm hở apply vào Cambridge. kết quả là đỗ vào khoa nhưng tạch hai học bổng Gate Cambridge và Chevening (khoản này siêu phục chị Mimy Pham) thành ra cũng không có tiền mà theo học. apply Erasmus năm đó cũng tạch (nhưng bù lại năm sau đấy lại đỗ). sau nhờ chuyến đi sang Boston mấy tháng, học hỏi trao đổi trực tiếp 1v1 với nhiều giáo sư, anh chị làm PhD, giảng viên và CEO các startup, mình quyết định ở lại Việt Nam và không học lên nữa. do đó, mình không theo học bằng thạc sĩ mà quyết định đi làm để trải nghiệm và chốt được hướng đi đúng. bởi có rất nhiều người đỗ thạc tiến sĩ xong thất nghiệp, hay phát hiện mình học sai ngành và học thêm một hai cái bằng Master/PhD nữa. mình thấy cực kỳ tốn thời gian, tiền bạc và công sức. ở Cambridge theo thống kê ngành mình cũng chỉ có 3/100 tiến sĩ tốt nghiệp xong làm đúng chuyên môn thôi, kể cả tốt nghiệp trường rank 1 thì cũng chưa chắc kiếm việc dễ hơn rank 100.
trong ba năm đi làm ở nhà, vì rảnh nên mình apply thử Erasmus, Chevening, MEXT, DAAD, MITAC và gần đây là cả NZIDRS để xem thủ tục thế nào. và mình phát hiện ra là các học bổng chính phủ cho ít tiền hơn học bổng từ trường, cạnh tranh lại cao hơn nhiều, ràng buộc kinh bị mà yêu cầu viết luận nhiều quá thay vì tập trung vào chuyên môn chính. có quá nhiều điểm rơi ở các học bổng loại này, đỗ rồi chọn trường, trường rồi chọn ngành, ngành rồi chọn khoa, khoa rồi chọn thầy. không chắc là ông thầy cuối cùng mình rơi vào có hợp mình không nên đối với mình, kể cả có được học bổng, những năm học sau đó sẽ rất khổ vì không hợp tính người hướng dẫn, cũng như làm hướng mà bản thân thấy khó chịu. cho nên mình đổi sang hướng tiếp cận với giáo sư trước và điều này cho thấy kết quả khả quan hơn hẳn. giáo sư (mình thường contact trưởng khoa hoặc big boss ở university hoặc ngành đó) thường có chân trong hội đồng xét tuyển. như Erasmus thì mình nhờ thầy cũ viết mail giới thiệu cho bạn thầy là hội đồng nhận môn bên kia. hay ở một số trường như Nagoya hay Tohoku, giáo sư nhận đồng nghĩa với việc bạn được MEXT luôn. chưa kể nếu theo giáo sư chỉ dẫn, cơ hội được học bổng trường cao hơn hẳn mà còn có thể có thêm funding từ đề tài riêng của thầy. do có kế hoạch tạm dừng để học lên, mình bắt đầu nghiêm túc apply từ tháng 11 năm ngoái. từ sau thất bại ở Cambridge, mình phát hiện là mình quá chủ quan vào một chỗ nên lần này rải email tới 20 giáo sư top ngành thì 15 người phản hồi ưng với CV (khá bất ngờ vì mình không nghĩ tỉ lệ reply cao vậy, mình học thằng bạn mình rải hồ sơ đi 50 chỗ thì chỗ duy nhất nhận nó làm lại là NASA). mình tự đánh giá CV mình hợp để nộp ở tầm xếp hạng thứ 8-10 trường tốt nhất ở các nước lớn như Anh Úc Mỹ, còn các nước nhỏ hơn như Thái, Đài Loan và HongKong thì mạnh dạn top1 mà phang. bí quá tới tháng 1 mà không chỗ nào nhận thì gửi đi Hàn Nhật sau cũng được vì những nơi này rất dễ có học bổng nếu như bạn chăm chỉ và tay nghề tốt. lưu ý, mình apply thẳng từ cử nhân lên tiến sĩ, không có bằng thạc sĩ mà bằng cử nhân mình lại chỉ có ba năm chứ không phải hệ bốn năm như Bách Khoa hay Sư Phạm (nên không được tính một năm cuối là tương đương với Master 1 hay Honour degree). cho nên mình bỏ qua châu Âu vì bắt buộc phải có thạc sĩ mới cho học lên, mà chưa kể toàn là master of philosophy, học tín chỉ với lên lớp nhiều quá mình ngại. ai đi làm lâu rồi sẽ hiểu, học thuật nhiều quá mình thấy phí thời gian cho nên mình ưu tiên thực chiến, tức là nếu là thạc sĩ thì phải là Master by Research hoặc Master of Engineering để có thời gian nghiên cứu nhiều hơn. ngoài ra, loại này có option nhảy lên PhD sau một năm học Master, là cái mình ưu tiên để tiết kiệm thời gian. lựa chọn chỗ để nộp hồ sơ cũng không có nhiều. mình cũng biết profile mình không phải quá xuất sắc, vì lên bậc tiến sĩ rồi, có cả những trường hợp học thêm bằng tiến sĩ nữa, rồi các anh chị hơn 30 tuổi với số công trình nghiên cứu khoa học siêu khủng kiểu gì cũng ăn đứt mình cho nên cái cốt lõi ở đây chính là phải kiểm tra độ phù hợp của bản thân với suất PhD mình nhắm tới, xem project có hợp mình không. giáo sư sẽ không nhận ông nào giỏi quá vì khó bảo, mà cũng ko kém quá vì khó hướng dẫn. bản thân mình cũng từng giúp sếp hướng dẫn cho mấy anh chị thạc tiến sĩ lúc ở cơ quan, cho nên rất hiểu tâm tư. do vậy, nếu bạn giỏi ở tầm giữa giữa và siêu hợp với project thì bạn hoàn toàn có cơ hội để nhận được sự gật đầu từ giáo sư, tức là gần như chắc chắn một vé đỗ học bổng của trường. như Saeroyi ế, sống phải có đức tin nên cứ tự tin là được👌
sau khi rải các trường ở HK, Thái, Anh, Úc, Mỹ, Canada, Iran, Ả rập, New Zealand, Đài Loan và Nhật (mình xin ko liệt kê cái ở Turkey và Brazil vì lý do nhạy cảm) thì tới tháng 2 mình được chín nơi bao gồm cả chỗ nhận học và cho học bổng. sở dĩ mình không apply hơn 15 chỗ là vì apply tầm PhD rất mệt, mỗi đơn là phải kèm theo một research proposal (2-10 trang) và PhD plan cho 3-5 năm, lại còn phải theo từng ông giáo sư từng ngành hẹp khác nhau. nói nôm na là như kiểu bạn phải chuẩn bị tài liệu thi 15 môn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Tin, Sử, Địa và vân vân trong một tháng vậy. mệt kinh dị.
mục tiêu apply học bổng, theo mình tiêu chí chính là phải thoải mái khi làm việc. mà thoải mái tức là lương ổn, giáo sư tốt và làm đúng hướng mình thích. ví dụ, như mình đỗ học bổng C2F của Chulalongkorn một tháng cho khoảng 40 củ VND với mức sống ở Bangkok vẫn dư dả hơn 2500 USD của NSCU tại Carolina, Mỹ hay 25000 TWD của NTU tại Đài Bắc cho mình. lương rất quan trọng vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng cuộc sống. rạch ròi như vậy nên khi đỗ tất cả các option mình lựa rất nhanh mà không lăn tăn, hoặc bỏ giữa chừng khi đang apply học bổng ở Dublin, Ireland và các trường ở Anh như Leeds, New Castle rồi ICL, họ cho ít ghê ngay cả khi đỗ full PhD scholarship. mình cũng không muốn học quá lâu, như ở Mỹ là 5 năm, hay một số trường ở Úc do mình chỉ có cử nhân ba năm nên phải học transfer từ master lên tầm 1 năm (tổng 4-4.5 năm). khó khăn duy nhất có lẽ là viết thư từ chối học bổng sao cho không mất lòng các giáo sư đã giúp đỡ mình tận tâm mà thôi. một ví dụ khá buồn cười là application form học bổng C2F của Chulalongkorn bằng tiếng Thái, thầy mình đã cực kỳ nhiệt tình cắt cử ra một sinh viên năm ba, một nghiên cứu sinh và một postdoc ngày đêm chat qua LINE để giúp mình đỗ bằng được (mình cũng học ké được tiếng rồi tự viết tên mình hehe) . hay học bổng ở Đại học KH & CN Iran cũng vậy, giáo sư contact mình trước qua LinkedIn vì ông ý thích bài báo của mình, đã cử một đội trợ giúp. ngay cả ở Úc, mình apply RMIT, Adelaide, Monash, UTS và Swinburne cũng giáo sư chỉ bảo tận nơi từng bước. ở New Zealand, mình cũng apply cả học bổng chính phủ và học bổng trường Massey và Auckland do giáo sư ở đây khuyến khích vậy để tăng khả năng đỗ. cho nên, mình còn dự tính apply cả học bổng Vingroup nữa nếu chẳng may chỉ nhận được admission offer. cơ mà may mắn trước tháng 4 là deadline nộp Vin và tháng 2 là open đơn cho hb chính phủ NZ, mình đã đỗ kha khá rồi và mình chốt Swinburne luôn vì cho học thẳng mỗi 3 năm, lương cao vãi (gấp 1.2-2.5 lần học bổng chính phủ nếu làm tốt industry project), giáo sư max nhiệt tình, hướng mình thích, ít bị ảnh hưởng bởi COVID (may mà tự phân tích tốt bởi data lúc ấy các nước âu mỹ ngang nhau mới chỉ có vài trăm ca, chưa toang) và nhất là họ đảm bảo một industry placement sau khi tốt nghiệp. chưa kể, đây chính là trường mà các nhà vô địch leo núi Olympia sang hằng năm (xuất khẩu lao động đi Úc là đây chứ đâu). ở Swin, PhD in Nanotechnology Engineering mà lại còn học kép thêm Graduate Certificate of Research and Innovation Management cũng ko quá tệ.
có lẽ học bổng trường ít được apply do các bạn lao vào học bổng chính phủ nhiều quá mà quên mất, hoặc thiếu support từ supervisor của mình. quy trình apply ở trường thường bớt rườm rà hơn hẳn, tập trung chuyên môn, không bị ràng buộc (phải về nước, phải làm chỗ này chỗ nọ, phải gánh nợ mấy năm), dễ bảo kê nếu giáo sư hịn và không đòi hỏi tiếng anh quá cao. như Swinburne thì mình 5.5 IELTS cũng được nhận. mình không có thành kiến gì với các bạn yêu thích ngôn ngữ Anh, nhưng ngay cả hồi đỗ Cambridge, IELTS mình cũng chỉ có 7.0 vừa xinh đủ mức trần mà thôi. thời gian cày tiếng anh chúng ta có thể học thêm nhạc cụ mới, chơi thể thao, làm thêm những cái khác để làm giàu CV hơn mà nhỉ. đặc biệt là kỹ năng viết mail, lúc đầu, lúc cuối nói chuyện với giáo sư rất quan trọng. và có lẽ bạn cũng nên tập chủ động tự apply từ đầu, apply kiểu này không thể qua bất kỳ agent hay trung tâm tư vấn nào. tự thân vận động thôi, kể cả visa sau đó, mình tin là khi mình cố gắng phấn đấu vì một cái gì đó, dù có trượt thì cũng sẽ nhận lại được nhiều kinh nghiệm sau này. thành công có được sẽ ngọt hơn rất nhiều.
trên đây là quan điểm riêng của cá nhân mình. cả quá trình này mình thấy bản thân rất may mắn khi có thể học tiến sĩ lúc 24 tuổi mà lại không cần bằng thạc sĩ, làm lại đúng sở thích về hướng công nghiệp chứ không phải nghiên cứu cơ bản nữa. mình mới nhập học mấy tuần thôi, sang Melbourne đúng hai ngày thì Úc đóng biên, hên ghê. hi vọng trong mấy ngày nghỉ covid này có thời gian viết note tử tế hơn, dài hơn, kể cụ thể profile chứ không vắn tắt như trên với từng câu chuyện riêng apply trượt và đỗ từng loại học bổng (thêm ảnh cap đầy đủ). tại mình viết lần đầu một mạch liền tù tì nên post này còn nhiều thiếu sót. mong các bạn thông cảm.
Nguồn: Đặng Nhật Minhchào các bạn,
nhận được đề nghị từ một số ace, hôm nay mình muốn chia sẻ câu chuyện đỗ học bổng của mình. sơ bộ về résumé của mình thì gồm các ý chính như sau:
1/ Học tập và chuyên môn:
12 năm học sinh giỏi: C1 trường làng, C2 Chu Văn An (GPA 9.0, rank 1), C3 Hóa 2 Ams (GPA 9.1, rank 1-2).
Tốt nghiệp cử nhân trường đại học Việt-Pháp (USTH) chuyên ngành khoa học vật liệu và công nghệ nano (GPA 15.48/20 tầm 3.65/4, rank 2).
Fellowship tới Boston (tài trợ bởi DPI) đi các trường MIT, Harvard và học hỏi một số start-up Việt tại đây.
Giải ba Hóa quận, nhì Olympic Ams, sinh viên nghiên cứu khoa học Eureka, best poster in IWAMSN2016, ...
Là diễn giả ở hai hội nghị quốc tế lớn nhất về ngành vật liệu ở Việt Nam (IWAMSN2018, FMS & NANOMATA 2019).
11 công trình nghiên cứu khoa học (5 bài first/ corresponding author, 1 patent).
Chủ nhiệm đề tài cấp cơ sở, thành viên chủ chốt 2 đề tài cấp quốc gia và vài đề tài các cấp.
Junior Reseacher tại Viện Khoa học vật liệu (1.5 năm), Laboratories Manager tại TT phát triển công nghệ vật liệu tiên tiến (1 năm).
Research Assistant ở 5 phòng thí nghiệm khác nhau về 5 vật liệu khác nhau từ năm hai tới sau khi tốt nghiệp (trong viện Hàn lâm KH & CN).
2/ Ngoại khóa:
Founder/Head Admin Amsers' Family - group facebook, sân chơi on đầu tiên của Amser.
Founder/Leader/Cố vấn clb võ (Hanoi Ams Martial Arts Club), âm nhạc (Glee Ams), thiên văn (HAC), khoa học (PYHA - Physics & Youth Hanoi - Amsterdam & Society of Open Science & CSC - Chu Văn An Science Club), Science Tornado và thành viên ở nhiều clb khác ở trường Ams.
Leader clb âm nhạc USTH M&M Not Chocobeans, founder/admin hội Life in USTH, tổ chức gameshow và là thành viên hội sinh viên USTH.
Founder/Vice-President Hội tên lửa nước Việt Nam và admin ''Blue Sky"---Hội những người đam mê tên lửa nước(Water Rocket) và BTC/viết luật cho các cuộc thi tên lửa nước cho học sinh sinh viên ở Hà Nội và TP HCM.
Thành viên chính Hội Thiên Văn Nghiệp Dư Hà Nội (HAS), HAAC Thiên văn không khoảng cách, VietAstro.
BCH Đoàn Trung tâm Phát triển công nghệ cao.
Poster, Photo, Logo Designer/Video Editor ở khoa nano, phòng truyền thông và phòng R&D đại học USTH.
Content creator ở Học Viện Khám Phá và một số trường học, trung tâm STEM (hướng dẫn, lập giáo trình cho giáo viên và học sinh về tên lửa nước, thiên văn, thí nghiệm vui, etc.)
Tác giả bài viết khoa học cho thiếu nhi trên báo Khăn Quàng đỏ và một số fanpage khoa học.
Top 1 Dota LoD ở châu Á (vẫn còn tên trên bảng RGC), top 1 thế giới Herobots (game điện thoại), top 2 Boom, ...
Gym & Calisthenics, tham gia thi Sasuke Việt Nam - Không giới hạn
Founder/Admin Phong Thuỷ & Dự đoán học. (thời điểm 2010 đây là group đầu tiên và đông nhất về huyền học trên FB, mình là Admin chính, chuyên về mảng bói duyên xem tay, tử vi, dịch học).
Và nhiều các hoạt động khác như biên đạo, làm phim, vẽ logo, ghép nhạc, hội nghiện phim, wibu, chính trị, vân vân khác.
IELTS 6.5, tiếng Pháp đủ A2, tiếng Trung đủ đi chợ, sign language đủ tỏ tình.
sau 12 năm học sinh giỏi và luôn đứng đầu hoặc nhì lớp đồng thời giữ vai trò lớp phó học tập trong gần 10 năm với một số giải, mình nhận ra nó chả để làm gì cả. nhà mình cũng không khá giả, nên lúc đại học mình cố được học bổng để lo học phí. rồi tốt nghiệp cử nhân xếp thứ hai lớp và với một bài báo quốc tế Q1 đứng tên đầu và một patent, mình hăm hở apply vào Cambridge. kết quả là đỗ vào khoa nhưng tạch hai học bổng Gate Cambridge và Chevening (khoản này siêu phục chị Mimy Pham) thành ra cũng không có tiền mà theo học. apply Erasmus năm đó cũng tạch (nhưng bù lại năm sau đấy lại đỗ). sau nhờ chuyến đi sang Boston mấy tháng, học hỏi trao đổi trực tiếp 1v1 với nhiều giáo sư, anh chị làm PhD, giảng viên và CEO các startup, mình quyết định ở lại Việt Nam và không học lên nữa. do đó, mình không theo học bằng thạc sĩ mà quyết định đi làm để trải nghiệm và chốt được hướng đi đúng. bởi có rất nhiều người đỗ thạc tiến sĩ xong thất nghiệp, hay phát hiện mình học sai ngành và học thêm một hai cái bằng Master/PhD nữa. mình thấy cực kỳ tốn thời gian, tiền bạc và công sức. ở Cambridge theo thống kê ngành mình cũng chỉ có 3/100 tiến sĩ tốt nghiệp xong làm đúng chuyên môn thôi, kể cả tốt nghiệp trường rank 1 thì cũng chưa chắc kiếm việc dễ hơn rank 100.
trong ba năm đi làm ở nhà, vì rảnh nên mình apply thử Erasmus, Chevening, MEXT, DAAD, MITAC và gần đây là cả NZIDRS để xem thủ tục thế nào. và mình phát hiện ra là các học bổng chính phủ cho ít tiền hơn học bổng từ trường, cạnh tranh lại cao hơn nhiều, ràng buộc kinh bị mà yêu cầu viết luận nhiều quá thay vì tập trung vào chuyên môn chính. có quá nhiều điểm rơi ở các học bổng loại này, đỗ rồi chọn trường, trường rồi chọn ngành, ngành rồi chọn khoa, khoa rồi chọn thầy. không chắc là ông thầy cuối cùng mình rơi vào có hợp mình không nên đối với mình, kể cả có được học bổng, những năm học sau đó sẽ rất khổ vì không hợp tính người hướng dẫn, cũng như làm hướng mà bản thân thấy khó chịu. cho nên mình đổi sang hướng tiếp cận với giáo sư trước và điều này cho thấy kết quả khả quan hơn hẳn. giáo sư (mình thường contact trưởng khoa hoặc big boss ở university hoặc ngành đó) thường có chân trong hội đồng xét tuyển. như Erasmus thì mình nhờ thầy cũ viết mail giới thiệu cho bạn thầy là hội đồng nhận môn bên kia. hay ở một số trường như Nagoya hay Tohoku, giáo sư nhận đồng nghĩa với việc bạn được MEXT luôn. chưa kể nếu theo giáo sư chỉ dẫn, cơ hội được học bổng trường cao hơn hẳn mà còn có thể có thêm funding từ đề tài riêng của thầy. do có kế hoạch tạm dừng để học lên, mình bắt đầu nghiêm túc apply từ tháng 11 năm ngoái. từ sau thất bại ở Cambridge, mình phát hiện là mình quá chủ quan vào một chỗ nên lần này rải email tới 20 giáo sư top ngành thì 15 người phản hồi ưng với CV (khá bất ngờ vì mình không nghĩ tỉ lệ reply cao vậy, mình học thằng bạn mình rải hồ sơ đi 50 chỗ thì chỗ duy nhất nhận nó làm lại là NASA). mình tự đánh giá CV mình hợp để nộp ở tầm xếp hạng thứ 8-10 trường tốt nhất ở các nước lớn như Anh Úc Mỹ, còn các nước nhỏ hơn như Thái, Đài Loan và HongKong thì mạnh dạn top1 mà phang. bí quá tới tháng 1 mà không chỗ nào nhận thì gửi đi Hàn Nhật sau cũng được vì những nơi này rất dễ có học bổng nếu như bạn chăm chỉ và tay nghề tốt. lưu ý, mình apply thẳng từ cử nhân lên tiến sĩ, không có bằng thạc sĩ mà bằng cử nhân mình lại chỉ có ba năm chứ không phải hệ bốn năm như Bách Khoa hay Sư Phạm (nên không được tính một năm cuối là tương đương với Master 1 hay Honour degree). cho nên mình bỏ qua châu Âu vì bắt buộc phải có thạc sĩ mới cho học lên, mà chưa kể toàn là master of philosophy, học tín chỉ với lên lớp nhiều quá mình ngại. ai đi làm lâu rồi sẽ hiểu, học thuật nhiều quá mình thấy phí thời gian cho nên mình ưu tiên thực chiến, tức là nếu là thạc sĩ thì phải là Master by Research hoặc Master of Engineering để có thời gian nghiên cứu nhiều hơn. ngoài ra, loại này có option nhảy lên PhD sau một năm học Master, là cái mình ưu tiên để tiết kiệm thời gian. lựa chọn chỗ để nộp hồ sơ cũng không có nhiều. mình cũng biết profile mình không phải quá xuất sắc, vì lên bậc tiến sĩ rồi, có cả những trường hợp học thêm bằng tiến sĩ nữa, rồi các anh chị hơn 30 tuổi với số công trình nghiên cứu khoa học siêu khủng kiểu gì cũng ăn đứt mình cho nên cái cốt lõi ở đây chính là phải kiểm tra độ phù hợp của bản thân với suất PhD mình nhắm tới, xem project có hợp mình không. giáo sư sẽ không nhận ông nào giỏi quá vì khó bảo, mà cũng ko kém quá vì khó hướng dẫn. bản thân mình cũng từng giúp sếp hướng dẫn cho mấy anh chị thạc tiến sĩ lúc ở cơ quan, cho nên rất hiểu tâm tư. do vậy, nếu bạn giỏi ở tầm giữa giữa và siêu hợp với project thì bạn hoàn toàn có cơ hội để nhận được sự gật đầu từ giáo sư, tức là gần như chắc chắn một vé đỗ học bổng của trường. như Saeroyi ế, sống phải có đức tin nên cứ tự tin là được👌
sau khi rải các trường ở HK, Thái, Anh, Úc, Mỹ, Canada, Iran, Ả rập, New Zealand, Đài Loan và Nhật (mình xin ko liệt kê cái ở Turkey và Brazil vì lý do nhạy cảm) thì tới tháng 2 mình được chín nơi bao gồm cả chỗ nhận học và cho học bổng. sở dĩ mình không apply hơn 15 chỗ là vì apply tầm PhD rất mệt, mỗi đơn là phải kèm theo một research proposal (2-10 trang) và PhD plan cho 3-5 năm, lại còn phải theo từng ông giáo sư từng ngành hẹp khác nhau. nói nôm na là như kiểu bạn phải chuẩn bị tài liệu thi 15 môn Toán, Lý, Hóa, Sinh, Tin, Sử, Địa và vân vân trong một tháng vậy. mệt kinh dị.
mục tiêu apply học bổng, theo mình tiêu chí chính là phải thoải mái khi làm việc. mà thoải mái tức là lương ổn, giáo sư tốt và làm đúng hướng mình thích. ví dụ, như mình đỗ học bổng C2F của Chulalongkorn một tháng cho khoảng 40 củ VND với mức sống ở Bangkok vẫn dư dả hơn 2500 USD của NSCU tại Carolina, Mỹ hay 25000 TWD của NTU tại Đài Bắc cho mình. lương rất quan trọng vì nó ảnh hưởng trực tiếp tới chất lượng cuộc sống. rạch ròi như vậy nên khi đỗ tất cả các option mình lựa rất nhanh mà không lăn tăn, hoặc bỏ giữa chừng khi đang apply học bổng ở Dublin, Ireland và các trường ở Anh như Leeds, New Castle rồi ICL, họ cho ít ghê ngay cả khi đỗ full PhD scholarship. mình cũng không muốn học quá lâu, như ở Mỹ là 5 năm, hay một số trường ở Úc do mình chỉ có cử nhân ba năm nên phải học transfer từ master lên tầm 1 năm (tổng 4-4.5 năm). khó khăn duy nhất có lẽ là viết thư từ chối học bổng sao cho không mất lòng các giáo sư đã giúp đỡ mình tận tâm mà thôi. một ví dụ khá buồn cười là application form học bổng C2F của Chulalongkorn bằng tiếng Thái, thầy mình đã cực kỳ nhiệt tình cắt cử ra một sinh viên năm ba, một nghiên cứu sinh và một postdoc ngày đêm chat qua LINE để giúp mình đỗ bằng được (mình cũng học ké được tiếng rồi tự viết tên mình hehe) . hay học bổng ở Đại học KH & CN Iran cũng vậy, giáo sư contact mình trước qua LinkedIn vì ông ý thích bài báo của mình, đã cử một đội trợ giúp. ngay cả ở Úc, mình apply RMIT, Adelaide, Monash, UTS và Swinburne cũng giáo sư chỉ bảo tận nơi từng bước. ở New Zealand, mình cũng apply cả học bổng chính phủ và học bổng trường Massey và Auckland do giáo sư ở đây khuyến khích vậy để tăng khả năng đỗ. cho nên, mình còn dự tính apply cả học bổng Vingroup nữa nếu chẳng may chỉ nhận được admission offer. cơ mà may mắn trước tháng 4 là deadline nộp Vin và tháng 2 là open đơn cho hb chính phủ NZ, mình đã đỗ kha khá rồi và mình chốt Swinburne luôn vì cho học thẳng mỗi 3 năm, lương cao vãi (gấp 1.2-2.5 lần học bổng chính phủ nếu làm tốt industry project), giáo sư max nhiệt tình, hướng mình thích, ít bị ảnh hưởng bởi COVID (may mà tự phân tích tốt bởi data lúc ấy các nước âu mỹ ngang nhau mới chỉ có vài trăm ca, chưa toang) và nhất là họ đảm bảo một industry placement sau khi tốt nghiệp. chưa kể, đây chính là trường mà các nhà vô địch leo núi Olympia sang hằng năm (xuất khẩu lao động đi Úc là đây chứ đâu). ở Swin, PhD in Nanotechnology Engineering mà lại còn học kép thêm Graduate Certificate of Research and Innovation Management cũng ko quá tệ.
có lẽ học bổng trường ít được apply do các bạn lao vào học bổng chính phủ nhiều quá mà quên mất, hoặc thiếu support từ supervisor của mình. quy trình apply ở trường thường bớt rườm rà hơn hẳn, tập trung chuyên môn, không bị ràng buộc (phải về nước, phải làm chỗ này chỗ nọ, phải gánh nợ mấy năm), dễ bảo kê nếu giáo sư hịn và không đòi hỏi tiếng anh quá cao. như Swinburne thì mình 5.5 IELTS cũng được nhận. mình không có thành kiến gì với các bạn yêu thích ngôn ngữ Anh, nhưng ngay cả hồi đỗ Cambridge, IELTS mình cũng chỉ có 7.0 vừa xinh đủ mức trần mà thôi. thời gian cày tiếng anh chúng ta có thể học thêm nhạc cụ mới, chơi thể thao, làm thêm những cái khác để làm giàu CV hơn mà nhỉ. đặc biệt là kỹ năng viết mail, lúc đầu, lúc cuối nói chuyện với giáo sư rất quan trọng. và có lẽ bạn cũng nên tập chủ động tự apply từ đầu, apply kiểu này không thể qua bất kỳ agent hay trung tâm tư vấn nào. tự thân vận động thôi, kể cả visa sau đó, mình tin là khi mình cố gắng phấn đấu vì một cái gì đó, dù có trượt thì cũng sẽ nhận lại được nhiều kinh nghiệm sau này. thành công có được sẽ ngọt hơn rất nhiều.
trên đây là quan điểm riêng của cá nhân mình. cả quá trình này mình thấy bản thân rất may mắn khi có thể học tiến sĩ lúc 24 tuổi mà lại không cần bằng thạc sĩ, làm lại đúng sở thích về hướng công nghiệp chứ không phải nghiên cứu cơ bản nữa. mình mới nhập học mấy tuần thôi, sang Melbourne đúng hai ngày thì Úc đóng biên, hên ghê. hi vọng trong mấy ngày nghỉ covid này có thời gian viết note tử tế hơn, dài hơn, kể cụ thể profile chứ không vắn tắt như trên với từng câu chuyện riêng apply trượt và đỗ từng loại học bổng (thêm ảnh cap đầy đủ). tại mình viết lần đầu một mạch liền tù tì nên post này còn nhiều thiếu sót. mong các bạn thông cảm.
Nguồn: Đặng Nhật Minh
🚩 Nếu cả nhà cần chuẩn bị tốt nhất cho việc xin các loại học bổng, lớp tìm và apply học bổng HannahEd đã có lịch các lớp tháng 8, 9 đều học t7CN nên không lo trùng lịch đi học, đi làm mấy nhé: 8/8 và 12/09 nè.
Cả nhà nhận thông tin thì inbox page email hoặc điền link này https://goo.gl/cDZEa1 nhé.
Link hoàn tất thủ tục vào lớp cho bạn nào quyết luôn: https://goo.gl/uQJpHS
<3 Chúc cả nhà may mắn nha <3
#HannahEd #duhoc #hocbong #sanhocbong #scholarshipforVietnamesestudents
start up proposal 在 譚凱邦 Roy Tam Facebook 八卦
撐
張秀賢傘運九子案罪成之陳情書
(隨後附上英文版本 Please scroll down for the English version.)
法官閣下:
「也許很多老練的人會說我們只有理想,不求實際,但假若學生也變得世故,又有誰可以單純的為著理想,努力為社會帶來改變?」
「我們相信,堅持真普選,建設公平政制,是這時代賦予我們的責任。我們避無可避,亦退無可退。面對時代的挑戰,我們選擇毅然面對。」
在此刻,又回想起2014年九月,我在中大開學禮時向中大同學所說的開學辭。在庭上出席審訊的四星期,看到控方和其他辯方代表所播放的片段,又令人憶起五年前的種種。
參與緣起
當年三月,內閣「澄」獲得3431票,即近八成信任票當選第四十四屆中大學生會幹事會。當年參選,我們向中大同學提出政綱:只接受沒有篩選和只有合理門檻的選舉設計。我們也承諾,假如最終政改方案不符合基本標準,任內會全力推動、宣揚、積極參與和協助籌辦佔中運動。後來種種,其實都是實踐競選學生會時候,對中大同學的莊嚴承諾。
雨傘運動以「罷課不罷學」作為前奏,我們不上課,但一直學習民主理論;那星期以重奪公民廣場作結,學生縱身躍進公民廣場,換來卻是警察圍堵與多條罪名。當晚,抗爭者除了渴望爭取民主,更多人卻是高呼「保護學生」,只因為學生單純為理想而行,冀盼爭取更好的將來。
其實,香港人在爭取民主的路上跟學生一樣,在跌跌碰碰中學習,卻又單純不為自身利益。傘運初期,參與者買物資,自行分類垃圾,甚至設立自修室供學生溫習。大家總是守望相助,不計回報,畫面都在腦海揮之不去,令人感動。
分歧迷失
79天的雨傘運動,估計超過一百萬港人參與,成為歷來最大規模的民主抗爭。我們堅持和平、非暴力原則,堅守行動底線爭取民主政制。可是,香港政府無視民意,北京政府堅持 不義的「八三一方案」,最終使整場運動無功而還。
雖然在運動當中,我們看到許多觸動人心的片段,但抗爭曠日持久,矛盾積累就使分歧變成參與者之間的一道道裂縫。到佔領後期,或許我們都感到迷失、不安,不知運動未來如何是好。因為分歧,所以互相猜疑;因為誤解,所以互不信任;因為敵視,所以衝突漸生。昨天的因,今天的果,部分佔領者不滿我們的決策,出現「拆大台」等事件,溝通問題為日後更大的政治路線紛爭埋下伏線,延續至今。
雨傘運動落幕,民主普選尚未實現,我們卻為了政治路線的分野而互相仇視,甚至成為出言傷害,使人與人之間的傷口更難癒合。候選人和議員被DQ、旺角案,大家面對政權打壓,參選、投票、行動無用,無力感蓋過一切。幾乎所有人都感到迷失,不知道可以做甚麼才可以改變當下。
回歸初心
人非聖人,不可能所有人都心無仇恨。此刻說要放下過往分歧,不再爭吵,同樣並沒可能。我只希望當初走在同一條路上的人,不要越走越遠;未來的日子也許難捱,但讓我們記得最初無私奉獻的美好,努力修補彼此關係,理解各自想法與難處;唯有用寬容、溝通取代排斥、仇恨,回歸初心,我們才能走得更遠。
我還記得當天開學辭的這句:「我們所享受的,正正是前人選擇抗爭的成果;香港未來命運,在乎我們的選擇。」
當日的學生,今日都已長大成人,有人可能變得世故;然而,我知道大家仍舊記得初衷:共同決定自己的未來。即使我在五年前已知道,今天將會身處法庭的被告欄,為了這小城的未來,我還是會堅持最初的信念。跟戰友一起參與雨傘運動,我與有榮焉;縱使面對罪成刑責,我也會不亢不卑。
面對判決,大家可以傷心,可以難過。可是悲痛過後,大家仍要努力自強,化成推動力守護初心,帶著社會繼續前行。
--------------------
Your Honour,
“Perhaps pragmatists will say that we only talk about ideals and never rationalise on them. But if students were all worldly and tactful, who would be left to wholeheartedly pursue ideals and strive to bring changes to our society?”
“We believe we have to deal with the problems our historical moment proposes – the burden of our time. The burden that our time confers upon us is to insist on the implementation of genuine universal suffrage and to build a fair and just political system. It is impossible for us to escape or retreat from such attendant responsibility. We choose to face up to these challenges of our time.”
At this moment, I yet again recall the inauguration speech I gave to my fellow students at the Chinese University of Hong Kong Inauguration Ceremony back in September 2014. During the 4-week trial in Court, the recordings played by both the Prosecution and the Defence also sent me down the memory lane of everything that has happened 5 years ago.
The Beginning
In March 2014, our Cabinet “Claritas” received a total of 3431 votes, which was equivalent to almost 80% of the total number of votes of confidence, and was officially elected as the 44th Executive Committee of the Student Union of the Chinese University of Hong Kong.
When we were campaigning for the election, we published our political platform for our fellow students: we would only accept a form of universal suffrage that had a reasonable threshold and not one that precluded any screening of candidates. We also promised that, if the final constitutional reform proposal did not meet these basic standards, we would during our term of office exert all efforts to promote, propagate, actively participate and facilitate the organisation of the Occupy Central Movement. The subsequent events all took place in fulfillment of these solemn promises we had made to our fellow CUHK students during our Student Union election campaign.
“Boycott Classes, Not Education” was the precursor of the Umbrella Movement. Although we did not attend classes, we learned and educated ourselves on democratic theories. That week ended with the recapture of the Civic Square. Students leaped faithfully into the Civic Square, but what they had exchanged in return were a siege by policemen and numerous criminal charges. That night, protestors not only desired to fight for democracy, many more times they were calling upon authorities to “protect the students”, because students were simply acting upon their idealistic pursuits, hoping to secure a better future for all.
All Hong Kong citizens and students are actually just birds of the same feather on this tortuous road to democracy – we have to learn from our bumps and battle scars, yet our motives are pure and selfless. At the early stages of the Umbrella Movement, participants generously distribute resources, tidily sort their rubbish and even set up self-study areas for students to revise. They were always reaching out and helping those around them without expecting anything in return – these touching scenes have persisted in my mind ever since.
Divided and Lost
It was estimated that over one million people in Hong Kong participated in the 79-day Umbrella Movement, making it the largest scale democratic protest in this city’s history. We insisted to uphold the peaceful and non-violent principle, standing firm on the bottom line of our action in our quest for democracy. Nevertheless, the Hong Kong Government completely disregarded the clear calls of the public, while the Beijing Government hung onto the unjust “831 Proposal”, eventually leading to the ineffectuality of the Movement.
Although I have witnessed countless heart-warming moments throughout the Movement, as our protest became protracted, conflicts accumulated and turned participants’ differences into splits. Towards the end of the Occupy Movement, some of us perhaps felt lost, uneasy and uncertain about the Movement’s fate. As there were divided views, there were doubts. As there were misunderstandings, there were mistrusts. As there was hostility, confrontations gradually emerged. The fruits of today are the seeds of yesterday – since some participants were discontented with our decisions, incidents such as “tearing down the big stage” occurred. Communication problems paved the way for more serious disagreements regarding our city’s political road map, which persisted until this day.
The curtains of the Umbrella Movement have been long drawn. We have yet to attain genuine universal suffrage. Yet, we harbour animosity towards each other due to divergence in political stances; we even vocally attack each other, making the wounds among us even more difficult to heal. In the face of recent events such as the disqualification of Legislative Council members and candidates, the Mong Kok Case and different kinds of political oppression, our sense of helplessness took over. Actions aiming to bring about systematic changes, including participation in elections, voting and engagement in the political discourse, were reduced to futile efforts. Pretty much everyone feels lost and unsure of what he could do to effect meaningful changes in this day and age.
Tracing Back to the Original Intention
Human beings are no saints. It is impossible that we do not feel any antipathy towards others. It is just as impossible to tell people to let go of their differences and to not fight each other anymore. My only wish is that people who started on the same path will not grow any further apart. The days to come may be very difficult, but let us not forget about the beauty of our selfless sacrifice at the start. We should work hard on repairing relationships with each other and understanding each other’s thoughts and difficulties. We can only go further if we replace rejection and antipathy with tolerance and communication. We can only go further if we hold true to our original intention.
I still remember this phrase from my inauguration speech: “what we get to enjoy today are the outcomes from our forebears’ choice to protest; the future of Hong Kong depends on our very own choice.”
The students then are now all grown up. Some of them might have become more seasoned and tactful. Nonetheless, I know that we all remember our original intention: together we choose our own destiny. I knew as early as five years ago that I would eventually find myself at the defendant’s dock today, but for our small yet precious city’s future, I remain true to my originally intention. I am incredibly honoured and privilege to be able to participate in the Umbrella Movement with my fellow comrades. In spite of criminal sanctions, I will remain neither condescending nor servile.
With the impending sentence, I know many of you would feel sorrowful and miserable. But when it is all over, I hope that you will all remain resilient, harness your feelings and transmute that energy into a positive force that safeguards our originally intention. I count on you to continue leading our society forward.
start up proposal 在 吉娜英文 Youtube 的評價
10個loo片語 #02 (第二支影片)
https://youtu.be/MY0DbV6ZPeQ
look out 小心
look down 向下看
look after 照顧
look around 四處看看
look forward to 期待
**************************
我的新頻道:歡迎加入
學習單字發音與用法,實用例句,延伸句,情境句
Say and learn words with Gina
https://www.youtube.com/channel/UCuzfZrVItqnsuYZlW5ubdtQ
加入吉娜英文FB 粉絲頁
學習更多道地美式口語英文
https://www.facebook.com/wordsgo/
**********************
吉娜提供教學服務:
KK音標課程
基礎英文從頭學起
學好英文諮詢
請寫信到
webmaster@wordsgo.com
**************************
look at 看著;查看
A: Look at that giraffe! It’s huge!
B: Yes, they can grow to be over sixteen feet tall.
A: 你看那隻長頸鹿。它好巨大。
B: 是啊,它們會長到超過十六英呎高。
A: What are you looking at?
B: Do you see those strange lights?
A: Yes, that’s an airplane!
你在看什麼?
你有看到那些奇怪的燈嗎?
是的,那是一架飛機。
I’m looking at running shoes right now. I’m going to buy a pair.
我現在正在看跑步鞋。我要買一雙。
A: Did you get the doctor to look at your knee?
B: Yes, I did. He said I have a muscle problem.
你有找醫生查看你的膝蓋了嗎?
是的,我有。他說我有肌肉的問題。
look for 尋找
A: What are you looking for?
B: I’m trying to find the library. Do you know where it is?
A: Yes, it’s on the next block.
A: 你正在找什麼?
B: 我正試著找圖書館。你知道在哪裡嗎?
A: 是的,它在下一個街區。
Jerry is looking for a job.
He’s been out of work for three months.
傑瑞正在找工作。他已經失業三個月了。
look into 調查;研究
The police are looking into her disappearance. They are talking to all her family, friends, and coworkers to find out what happened. (調查)
警方正在調查她失蹤的案子。他們找她的家人,朋友,和同事都談過,想要知道發生了甚麼事情。
I’m starting to do some gardening. I’m looking into the easiest plants to grow here.
我開始接觸園藝。我正在研究最容易在這裡種植的植物。
She’s looking into traveling to Korea. She wants to know the flight and hotel prices.
她正在研究到韓國玩的資料。她想要知道飛機和旅館的價錢。
look up 向上看;查找;景仰
Look up! There are some very pretty clouds in the sky.
看上面!天空有一些相當漂亮的雲。
I wanted to know how to make mashed potatoes, so I looked it up on Google.
我想要知道如何做馬鈴薯泥,所以我就查了Google。
A: I don’t know this word.
B: Here, look it up in the dictionary.
A: Ah! There it is!
A: 我不知道這個單字。
B: 這裡,查字典。
A: 啊!在這裡。
Doris looks up to her big brother. He is her hero.
桃樂絲崇拜她的哥哥。他是他的英雄。
look over 快速看過;簡略檢查
I looked over the book’s jacket and decided it would be interesting to read.
我看了看這本書,我認為應該是閱讀起來會很有趣。
A: I looked over your proposal, and I like your idea.
B: Really? Thank you.
A. I want you to start working on it right away.
我看了一下你的計畫書,我喜歡你的點子。
真的嗎?謝謝你。
我想要你馬上開始執行這個計畫。
He looked over my paper and corrected my spelling errors.
他看了我的報告,並且修正了我的拼字錯誤。
I asked her to look over my essay before I gave it to my teacher.
在我把作文交給老師之前,我請她幫忙看一下。
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/_caw9bMfJlo/hqdefault.jpg)
start up proposal 在 Annie Tran Youtube 的評價
Good morning families, supporters, and fellow seniors. Let's stop for a moment and pretend we're all in English class, but without the 400 page novel. The standard for today is going to be the past, present, and future tense.
First up, past tense. I want you all to flashback to life before high school. Things were easy, were they not? We couldn't show off our breakfast, lunch, and dinner on Instagram like we can today. Things were simple. First world problems here and there, but we survived. Let's go back a bit further. See this piece of paper. This is what we are like when we are born. A blank, smooth, and clean slate. Now, fast forward a few years. We enter high school.
Suddenly, assignments pile and continue to pile. Friendships, if we're lucky, continue as acquaintances; if we're unlucky, become broken. Some days, we compare ourselves to what you see now. Our lives start to feel all crumpled up. But to make it through another day, what do we do? We smooth out the edges, and we carry on.
We argue with our parents. We think we're right. We're never right. We meet a boy, or a girl. We think we understand that four letter word, "love." We don't understand. Unless you've successfully found your high school sweetheart, then good for you!
But for the rest of us, we cry. We post depressing statuses on Facebook about being "hash tag forever alone." Some days, we want to rip our hearts out. Like this. But to make it through another day, what do we do? We hold the pieces together, and we carry on.
Fast forward to right now. Welcome to the present. We are here together. After four years. Goodness knows what we can do in one night. Especially the night before finals, the night before that five-page essay is due, the night the word "sleep" becomes non-existent. Or the night you just can't log off League of Legends. So think about it. If that's what we can do in one night, what have we accomplished over this span of four years? Let me answer my own question in two words. A lot.
High school has not only taught us how to solve for "x" or what went on in Shakespeare's mind, but it has also taught us how to do the impossible. We have learned how to procrastinate effectively. We have pulled all-nighters and lived to tell of it. We have asked a crush to prom even though fear of rejection made our knees quiver and the actuality of rejection meant social suicide. Oh, and we survived the end of the world in 2012.
And now we're coming towards the end of this chapter in our lives. Every wrinkle, every edge, every wear and tear on this sheet of paper. They are stories. Lessons. Mistakes. But we have a choice. A choice to continue to look like this, or a choice to do something about it. To put all the pieces back together, into something like this. This is what we can grow to be. This is what we have grown to be. This is what matters.
We are reaching into a new world. Let's refer to this new world as the "future." To make it through another day, what must we do? We must fight. Let me share a quick story. I watched my grandpa fight cancer for a year. Just last month, he lost that fight. I began to question the purpose of fighting my fears, fighting through my struggles, and fighting for what I want.
Have you ever had days where you felt like flying? Perhaps you aced a test. Your crush said yes to your prom proposal. Your parents bought you a new car. But have you ever had days where you felt like falling? You failed a test. You ended a relationship. You disappointed your parents. Sometimes, all the above in one day. Welcome to the life of this paper airplane. It can fly in some moments. But what do we do when it falls? We pick it up, throw it out there, and put it back in the air. That's what we are going to do with our lives.
When we fall, we are going to pick ourselves up. Push ourselves. And carry on. In doing this, we will become better students. Better friends. Better sons and daughters. Better people. And Grandpa, wherever you are, I will become that better person for you.
We have changed, and we will continue to change. But we are not the only ones changing. The world around us is changing. We can talk to our smartphones. Cars are running on electricity. We have laptops that are thinner than my English notebook. We are all moving forward, and life after high school, is just the next big step.
So that wraps up today's lesson on past, present, and future tense. Don't worry, there will be no test tomorrow, or ever again. Just kidding, we'll see tests again in college and in life, but that's another problem for another day. So, to accomplish the goal of today's lesson, remember the words of Albus Dumbledore: "It matters not what someone is born, but what they grow to be." Class is dismissed.
![post-title](https://i.ytimg.com/vi/7QZeW1XXLJI/hqdefault.jpg)