【悦读小站 | 看看书•听听歌】
虽然咖啡和书是绝配,但是我不能喝咖啡,因为会心悸和胃痛。 所以,我看书总是喜欢开着音乐,有时听听古典音乐,有时听听爵士音乐,视心情而定。最近我的Spotify加入了一张新专辑 —— 大提琴家欧阳娜娜的《15》。虽然是个不折不扣的古典乐门外汉,可是我却深深被欧阳娜娜的魅力给吸引。😳
15岁的她有着一种初生之犊不怕虎的气魄,毅然休学音乐名校,进军演艺圈,在台湾引起不少争议。虽然饱受媒体与网友毒舌抨击,但是诚如朱茵在《我是偶像》所言,她还年轻,倘若未来想法有所改变,一切都还是来的及。
我想说的是实现理想,没有早晚之分,实力与本事才是关键。音乐才华的确是种天赋,然而古中今外,没有任何一位伟大音乐家,是疏于练习的。这个年头,靠爸和外表也许能大红大紫,但如果她没下过一番苦功,是不可能制作出一张古典音乐专辑的。要知道拿起大提琴已经不容易了,更何况要演奏一首首动人乐曲?🎻
她的确非常年轻,不过《穷爸爸,富爸爸》不是说过,越年轻,就越经得起失败,就有更多本钱东山再起。如今世界全球化,各行各业竞争激烈,如果有机会,又何必墨守陈规,大胆放手一博,尝试不一样的挑战,说不定这与众不同的经历,以后会变成独一无二的优势?🏄🏻
最后,不忘提醒大家关注欧阳娜娜的脸书 👉🏼 歐陽娜娜,她直播时真的很可爱!👩🏻😍
也随贴送上《15》的2支MV:
第一波主打包佩:音樂會波蘭舞曲,作品14/Popper: Concert Polonaise, Op. 14 ▸ https://m.youtube.com/watch?v=ebp_Z5g8Tb4
第二波主打One Day ▸ https://m.youtube.com/watch?v=oiebcjidH4s
📌关于《穷爸爸,富爸爸》一书,也在此附上城邦閱讀花園的网购链接 ▸ http://bit.do/bKNk9
Sources: Facebook & Internet
🍀【悦读小站】全站目录➡️ http://bit.do/bSGdp
同時也有83部Youtube影片,追蹤數超過40萬的網紅SLSMusic,也在其Youtube影片中提到,皆様こんにちは!日本に留学しているSLSです!チャネル登録&応援お願いします🙏! 📖 楽譜 SHEET MUSIC ➡️ https://gumroad.com/l/BjfIp 🏓楽譜メンバー参加はこちら ► http://www.youtube.com/slsmusic/join 00:00 ...
one day op 在 Quynh Huong Le Do Facebook 八卦
[Chia sẻ]
‘PERSONAL STATEMENT’ 🤗
– LÁ THƯ TỰ GIỚI THIỆU CỦA BẠN TIN NHÁI
Tin Nhái nhà mình đang theo học năm hai, hệ thống IB (International Baccalaureate – Tú tài Quốc tế) tại Anh. Hệ thống này, theo mình biết được áp dụng khá phổ biến tại nhiều trường quốc tế, và học sinh tốt nghiệp phổ thông trung học theo hệ thống này sẽ được dựa trên kết quả học tập để đăng ký vào nhiều trường đại học trên thế giới chứ không chỉ tại Anh. Với quy định là mỗi học sinh sẽ được nhà trường cấp cho một kết quả học tập dự kiến với điểm số tổng của các môn các bạn chọn tùy theo ngành học (theo hệ thống IB, mỗi học sinh sẽ tự chọn 6 môn học, với hai mức: cơ bản và nâng cao). Tổng điểm dự kiến này được trường đưa ra dựa trên thực lực của mỗi bạn.
Sau đó, mỗi học sinh sẽ phải tự soạn một ‘Personal Statement’ – một dạng thư tự giới thiệu, để diễn đạt vì sao mình mong muốn vào trường đại học này. Một học sinh tại Anh thông thường được chọn năm trường đại học, tương tự kiểu ‘Nguyện vọng 1, Nguyện vọng 2… của bên mình). Sau khi các trường đại học ấy nhận được các Personal Statement này, trong vòng vài tuần tiếp theo, các trường hợp nào được các trường quan tâm, các trường sẽ gửi thư lại. Có trường hợp thì thông báo nhận luôn (dĩ nhiên là với điều kiện cuối năm kết quả thực tế phải đạt hòm hòm với kết quả dự kiến); có trường yêu cầu thực hiện phỏng vấn.
Với trường hợp cụ thể của Tin, trong năm trường đã gửi Personal Statement đi, Tin được thông báo nhận thẳng vào một trường. Trường thứ hai, sau khi qua phỏng vấn, cũng được thông báo là nhận luôn. Duy có trường hợp làm Tin căng thẳng nhất, là cụm đại học Oxford, trường hẹn lên lưu lại trường trong vòng ba ngày để dự hai cuộc phỏng vấn và thi đàn cho đầu vào hai trường đại học thành viên trong cụm trường này. (À, để mình giải thích thêm về khái niệm Đại học Oxford. Oxford không phải là một trường đại học duy nhất, mà là một quần thể, gồm 39 trường đại học thành viên (tính cho tới năm nay), quây quần cùng nhau trên địa bàn trung tâm thành phố Oxford, tạo nên một thương hiệu Oxford University nhiều năm qua đào tạo ra nhiều nguyên thủ quốc gia của nhiều nước trên thế giới đó. Các đại học thành viên được gọi là các College, chứ ở Anh, College không mang nghĩa là trường Cao đẳng như ở Mỹ).
Tin Nhái nhà mình không nằm trong nhóm học sinh xuất sắc nhất của trường. Tuy vậy, việc nhờ một Personal Statement mà được nhiều trường tiếp nhận một cách nhiệt tình như vậy, nhìn theo một cách nào đó, vẫn chứng minh rằng cái Personal Statement này tương đối hiệu quả. Mình nằn nì mãi, cậu chàng mới chuyển cái Personal Statement của cậu sang cho mình xem. Mà còn mắc cỡ, nói con gửi đi hết rồi con mới gửi mẹ coi, coi như tham khảo thôi đó, chứ không phải xin ý kiến hay nhờ mẹ ‘chỉ điểm’ gì đâu, nha… 🙂
….
… Choy oy, ta nói, mình coi xong…, rụng nước mắt hết mấy chỗ, haha. Hèn chi mà ảnh hỏng ‘lụm tim’ mấy thành viên ban tuyển chọn hà!
Sáng nay Tin báo, con cũng đã qua xong nốt hai cuộc phỏng vấn tại đây rồi. Mình nói, những gì tốt đẹp nhất con đã cố gắng hết sức, và đã thể hiện được. Còn lại, mình để tùy duyên đi con.
Mình đợi con xong phần phỏng vấn rồi mới nói với Tin, cho phép mẹ chia sẻ với bạn đọc trang mẹ, về những kinh nghiệm của con khi viết Personal Statement để có được ấn tượng tốt đẹp nơi các trường, nha. Và mẹ sẽ muốn chia sẻ ngay giai đoạn này, khi hai cuộc phỏng vấn vào Oxford còn chưa có kết quả, để ý nghĩa của sự chia sẻ này nằm đúng vào tính hiệu quả của Personal Statement mà thôi. Sẽ có không ít các bạn cũng đang học IB hoặc tương tự muốn tham khảo dạng thông tin này, các bạn sẽ đỡ lúng túng hơn. Tin đồng ý.
Theo đó, Tin nói, Việt Nam mình tuy giáo trình dạy Văn nhiều chỗ cũng còn bất cập, tuy vậy, tinh thần chung: thể hiện được cảm xúc của mình vào các bài viết - là một điều con cho rằng rất hay nha mẹ. Các bạn con từ các nước tiên tiến hơn mình tới, các bạn viết Personal Statement đều rất tốt, rất chuẩn, nhưng nhiều bạn viết đọc ra trong đó thấy hơi khô khan, không ‘nhìn’ ra được đam mê của các bạn, cũng ít nhìn ra được ‘nét riêng’. Vậy, mình đoán, chính cái ‘nét riêng’ này sẽ thu hút sự chú ý của những nhà tuyển chọn, vốn phải đọc hàng trăm thư tự giới thiệu gửi về.
Tiếp theo, cần phải xác định: cảm xúc chỉ là chất dẫn, còn trong phần nội dung chính, ta vẫn phải có sự phân tích đủ sâu vấn đề mà mình quan tâm, được thể hiện theo quan điểm riêng của mình, dưới góc nhìn riêng của bản thân.
Cái kết cũng là phần không kém quan trọng, khi chốt lại vấn đề, mà vẫn thổi vào đó một chút cảm xúc. Ở đây, Tin cũng đã dùng một loại thủ pháp mẹ Tin cũng rất thích dùng… Đó là câu kết lặp lại chính cái ý mình dùng để mở đầu bài. Như vậy sẽ tạo được một dạng ‘điểm nhấn’ nhẹ nhàng, xóa mờ đi cảm giác ‘quá học thuật’ mà phần nội dung đã bắt buộc phải chuyển tải.
Để mọi người dễ tham khảo, mình xin trích đăng nguyên văn phần Personal Statement của Tin dưới đây bằng tiếng Anh nhé. Mình chuyển ngữ phần đầu và hai phần cuối, được gắn luôn vào dưới mỗi đoạn gốc. Riêng đoạn giữa quá tập trung vào chuyên môn phân tích âm nhạc cổ điển, xin phép không cần dịch phần này.
Hy vọng rằng Personal Statement này cung cấp được vài khái niệm về ‘nét riêng’ trong thể hiện, để giúp thêm cho nhiều bạn trẻ khác, trong bước đường tiếp tục con đường học tập của mình, nhé!
(12.12.2019 – QH)
---
[Personal Statement – Toai Nguyen]
[Thư tự giới thiệu vào trường đại học - Ứng viên Toai Nguyen]
At the age of 4, I vaguely remember the first time touching an enormous object that my mum called a Pi-a-no. Since then, music has become inextricably linked to my life. In the first week staying in the UK, without access to my school's piano, homesickness would have been extremely difficult to manage. Hence, the first reason why I am particularly interested in this course: Music helps me to release all of the psychological pressures and apprehensions that I have got.
(Năm lên bốn tuổi, tôi mơ hồ nhớ cảm giác được chạm tay lần đầu tiên vào một vật thể to đùng mà mẹ tôi gọi là “đàn Pi-a-no”. Kể từ ngày ấy, âm nhạc đã gắn liền với tôi như hai người bạn tri kỷ. Trong tuần lễ đầu tiên xa nhà đi học tại nước Anh, nếu không có cây piano tại trường, có lẽ nỗi nhớ nhà đã trở nên khó mà chịu nổi. Và đó cũng chính là lý do đầu tiên vì sao tôi đặc biệt quan tâm tới chuyên ngành này: Âm nhạc giúp tôi giải tỏa toàn bộ những căng thẳng và lo lắng tích tụ trong tôi).
In times of pressure, I found Chopin's Waltz op. 64 no.2 my perpetual favourite. Generally, I am interested in the piece's tempo indication: tempo giusto, which is fully contradicting; although the musicians may choose the tempo they prefer, following it strictly is a must. I wish to move towards strong analytical understandings of the piece (e.g. comparing features of the chromatic phrases on bar 13-16 and 45-48 respectively). Firstly, the second ascending chromatic phrase is faster than the first descending one, marked pìu mosso. Secondly, although both phrases diminuendo, their roles are quite distinct; the one on the first phrase combined with the cadential chords G#m6/4-D#7 emphasise the return of tempo I surprisingly when G#7 appears on bar 16 as a dominant of D#7, whereas the similar indication on the second one tends to push the piece, poco un poco rit, towards a peaceful ending, instead of preparing for another surprising event. Most importantly, the structures of these two phrases are relatively different; although the first one is properly chromatic, Chopin decided to duplicate all the notes (G#-G#-Fx-Fx-F#-F#...) in order to fulfill his progress of prolongation, whilst the second one is a non-continuous long phrase, where 2 shorter phrases (F#-G-G#-A and D#-E-E#-F#-Fx-G# respectively) are separately involved to resolve the piece at the high C#.
(Trong những lúc căng thẳng, bản Waltz op. 64 no.2 của nhà soạn nhạc Chopin là chọn lựa hàng đầu của tôi để nghe, để chơi, để giải tỏa).
(Tiếp theo là phần phân tích chuyên môn về tiết tấu, hòa âm, cấu trúc tác phẩm…)
I also love reading history and geography, and I sincerely believe that contextual knowledge (e.g. Polish Romanticism in Post-Duchy of Warsaw) and knowledge of the composer will facilitate my musical understanding. I have been asking some questions in terms of musical history, even though I do not formally study it at school. One of them, as someone raised in the non-Western world, was "Why are the most common musical indications in Italian, although German-speaking composers, such as W.A.Mozart and the 3Bs, are arguably more canonical?" In this case historical reading lead to the answer; the general influence of the Catholic church in the late Medieval and Renaissance periods is the starting point: For instance, thanks to Guido d'Arezzo, a Benedictine monk, the modern-day stave was created; early religious compositions like cantata, toccata and oratorio indubitably originated in Italy and spread throughout the West. The works of many important Italian instrumental makers in the Renaissance and Baroque periods acquired widespread fame, to say nothing of the material aspects such as the widespread adoption of Cristofori’s Fortepiano in the mid-18th century and the enduring reputation for quality of Italian instruments (such as the string instruments of Stradivari and Del Gesù). Hence, for a variety of reasons Italian musical culture came to be regarded as the standard, and Italian terminology was adopted widely. This is an elementary example of the questions about the relationships between the historical and cultural aspects of music, another reason why I chose to apply to the university's music degree.
(Tôi cũng thích đọc những tài liệu về lịch sử, địa lý và tin rằng những kiến thức về bối cảnh xã hội cũng như vị trí địa lý của một nền âm nhạc (chẳng hạn như “Âm nhạc Lãng mạn ở Ba Lan ở thời kỳ Hậu Công quốc Warszawa), thêm vào đó là sự hiểu biết về những nhà soạn nhạc nổi tiếng trên thế giới sẽ giúp việc học bộ môn Âm nhạc của tôi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù không được học bộ môn này một cách chính thức ở môi trường trung học, tôi đã từng đặt ra nhiều câu hỏi về lịch sử phát triển của Âm nhạc như một sở thích của bản thân; và một trong số đó, “Vì sao hầu hết những thuật ngữ Âm nhạc cổ điển được sử dụng rộng rãi nhất là tiếng Ý, trong khi những nhà soạn nhạc nói tiếng Đức (Ví dụ như Mozart và bộ 3B) thường được biết đến rộng rãi hơn?” Trong trường hợp này, tôi tin rằng việc đọc những tài liệu lịch sử và địa lý sẽ giúp tôi đưa ra câu trả lời chính xác nhất. Thứ nhất, chúng ta không thể phủ nhận rằng tầm ảnh hưởng của Giáo hội Công giáo La Mã trên toàn cõi châu Âu trong thời kỳ Trung đại và Hậu kỳ Trung đại (Phục hưng) chính là yếu tố hàng đầu: Nhờ Guido D’arezzo, một giáo sĩ dòng Biển Đức sống vào thế kỷ 11, khuông nhạc (hiện đại) đã ra đời và dĩ nhiên trở thành một phần không thể thiếu trong môn Âm nhạc; một số tác phẩm mang tính chất thế tục tôn giáo như oratario, cantata và toccata bắt nguồn từ đất nước hình chiếc ủng (tức Italia) và được phổ biến rộng rãi ở phương Tây. Thứ hai, yếu tố làm nên sự khác biệt của Italia với các quốc gia khác đến từ những người sáng chế nhạc cụ: Xuyên suốt thời kỳ Phục hưng và Baroque, chúng ta không thể không kể đến sự phổ biến của cây đàn fortepiano được sáng tạo đầu tiên bởi Bartholomeo Cristorri di Francesco ở Italia vào thế kỷ XVIII, và đồng thời là sự trường tồn theo thời gian của những kiệt tác nhạc cụ bộ dây kinh điển được tạo ra bởi những nghệ nhân Stradivari và del Gesù. Nhìn chung, vì rất nhiều lý do mà Âm nhạc hàn lâm Italia được xem như là chuẩn mực của Âm nhạc Cổ điển (Đặc biệt là thời kỳ đầu), nên các thuật ngữ Âm nhạc cũng trở nên phổ biến theo. Đây là một ví dụ đơn giản của những câu hỏi về sự tương quan giữa các khía cạnh lịch sử và văn hóa của Âm nhạc, thêm một lý do nữa khiến tôi muốn chọn ngành học này.
I have had to carefully manage my time to study outside school and practise adequately, because the subject is not available in my school. Before arriving in the UK, I was managing the Secondary school's Music club; since being here, I have had the opportunity to perform several times a year including a graduation ceremony at Oxford Town Hall, as well as playing in the Community's programmes back in my home country during the Summer holidays. Wherever I go, the enormous object that I vaguely remember my mum called a "Pi-a-no" at the age of 4 will never be separated from me.
(Tôi đã phải xoay sở thời gian khá vất vả để vẫn theo học Âm nhạc bên ngoài cũng như luyện tập Âm nhạc được đường hoàng, bên cạnh đảm bảo học tốt các môn chính thống tại trường (vì môn Âm nhạc không có trong danh mục các môn học thuộc hệ thống IB ở trường tôi). Trước khi đến Anh, tôi từng có thời gian làm quản lý Câu lạc bộ Âm nhạc ở trường cấp 2; và tôi đã có cơ hội biểu diễn nhiều hơn khi đặt chân đến Vương quốc Anh – chẳng hạn như tại Lễ tốt nghiệp của khóa các anh chị năm trước vào năm ngoái, và tôi cũng biểu diễn trong một số chương trình tại quê nhà Việt Nam của tôi trong những ngày nghỉ hè. Dù ở nơi nào đi chăng nữa, cái vật thể to đùng mẹ tôi từng gọi là “đàn Pi-a-no” trong trí nhớ mơ hồ của tôi ở cái tuổi lên bốn năm nào sẽ không bao giờ tách rời khỏi cuộc đời tôi).
_****_
😊 Đi kiếm hình gắn vô bài viết này, ra mấy tấm hình cũ thấy thương quá... Hình đầu là những ngày đầu tiên ảnh mô tả "mơ hồ nhớ vật thể to đùng mà mẹ tôi gọi là 'Đàn Pi-a-no'" đó. Hình tiếp theo là đúng cái năm ảnh bắt đầu học nhạc, năm 4 tuổi. Hình 3... khỏi giải thích rồi. Bây giờ của ảnh và mẹ, toàn chụp màn hình lúc mẹ một đầu con một đầu thế giới không hà... 😊
one day op 在 黃之鋒 Joshua Wong Facebook 八卦
【《金融時報》深度長訪】
今年做過數百外媒訪問,若要說最能反映我思緒和想法的訪問,必然是《金融時報》的這一個,沒有之一。
在排山倒海的訪問裡,這位記者能在短短個半小時裡,刻畫得如此傳神,值得睇。
Joshua Wong plonks himself down on a plastic stool across from me. He is there for barely 10 seconds before he leaps up to greet two former high school classmates in the lunchtime tea house melee. He says hi and bye and then bounds back. Once again I am facing the young man in a black Chinese collared shirt and tan shorts who is proving such a headache for the authorities in Beijing.
So far, it’s been a fairly standard week for Wong. On a break from a globe-trotting, pro-democracy lobbying tour, he was grabbed off the streets of Hong Kong and bundled into a minivan. After being arrested, he appeared on the front pages of the world’s newspapers and was labelled a “traitor” by China’s foreign ministry.
He is very apologetic about being late for lunch.
Little about Wong, the face of Hong Kong’s democracy movement, can be described as ordinary: neither his Nobel Peace Prize nomination, nor his three stints in prison. Five years ago, his face was plastered on the cover of Time magazine; in 2017, he was the subject of a hit Netflix documentary, Joshua: Teenager vs Superpower. And he’s only 23.
We’re sitting inside a Cantonese teahouse in the narrow back streets near Hong Kong’s parliament, where he works for a pro-democracy lawmaker. It’s one of the most socially diverse parts of the city and has been at the heart of five months of unrest, which has turned into a battle for Hong Kong’s future. A few weekends earlier I covered clashes nearby as protesters threw Molotov cocktails at police, who fired back tear gas. Drunk expats looked on, as tourists rushed by dragging suitcases.
The lunch crowd pours into the fast-food joint, milling around as staff set up collapsible tables on the pavement. Construction workers sit side-by-side with men sweating in suits, chopsticks in one hand, phones in the other. I scan the menu: instant noodles with fried egg and luncheon meat, deep fried pork chops, beef brisket with radish. Wong barely glances at it before selecting the hometown fried rice and milk tea, a Hong Kong speciality with British colonial roots, made with black tea and evaporated or condensed milk.
“I always order this,” he beams, “I love this place, it’s the only Cantonese teahouse in the area that does cheap, high-quality milk tea.” I take my cue and settle for the veggie and egg fried rice and a lemon iced tea as the man sitting on the next table reaches over to shake Wong’s hand. Another pats him on the shoulder as he brushes by to pay the bill.
Wong has been a recognisable face in this city since he was 14, when he fought against a proposal from the Hong Kong government to introduce a national education curriculum that would teach that Chinese Communist party rule was “superior” to western-style democracy. The government eventually backed down after more than 100,000 people took to the streets. Two years later, Wong rose to global prominence when he became the poster boy for the Umbrella Movement, in which tens of thousands of students occupied central Hong Kong for 79 days to demand genuine universal suffrage.
That movement ended in failure. Many of its leaders were sent to jail, among them Wong. But the seeds of activism were planted in the generation of Hong Kongers who are now back on the streets, fighting for democracy against the world’s most powerful authoritarian state. The latest turmoil was sparked by a controversial extradition bill but has evolved into demands for true suffrage and a showdown with Beijing over the future of Hong Kong. The unrest in the former British colony, which was handed over to China in 1997, represents the biggest uprising on Chinese soil since the 1989 pro-democracy movement in Beijing. Its climax, of course, was the Tiananmen Square massacre, when hundreds, perhaps thousands, of people were killed.
“We learnt a lot of lessons from the Umbrella Movement: how to deal with conflict between the more moderate and progressive camps, how to be more organic, how to be less hesitant,” says Wong. “Five years ago the pro-democracy camp was far more cautious about seeking international support because they were afraid of pissing off Beijing.”
Wong doesn’t appear to be afraid of irking China. Over the past few months, he has lobbied on behalf of the Hong Kong protesters to governments around the world. In the US, he testified before Congress and urged lawmakers to pass an act in support of the Hong Kong protesters — subsequently approved by the House of Representatives with strong bipartisan support. In Germany, he made headlines when he suggested two baby pandas in the Berlin Zoo be named “Democracy” and “Freedom.” He has been previously barred from entering Malaysia and Thailand due to pressure from Beijing, and a Singaporean social worker was recently convicted and fined for organising an event at which Wong spoke via Skype.
The food arrives almost immediately. I struggle to tell our orders apart. Two mouthfuls into my egg and cabbage fried rice, I regret not ordering the instant noodles with luncheon meat.
In August, a Hong Kong newspaper controlled by the Chinese Communist party published a photo of Julie Eadeh, an American diplomat, meeting pro-democracy student leaders including Wong. The headline accused “foreign forces” of igniting a revolution in Hong Kong. “Beijing says I was trained by the CIA and the US marines and I am a CIA agent. [I find it] quite boring because they have made up these kinds of rumours for seven years [now],” he says, ignoring his incessantly pinging phone.
Another thing that bores him? The media. Although Wong’s messaging is always on point, his appraisal of journalists in response to my questions is piercing and cheeky. “In 15-minute interviews I know journalists just need soundbites that I’ve repeated lots of times before. So I’ll say things like ‘I have no hope [as regards] the regime but I have hope towards the people.’ Then the journalists will say ‘oh that’s so impressive!’ And I’ll say ‘yes, I’m a poet.’ ”
And what about this choice of restaurant? “Well, I knew I couldn’t pick a five-star hotel, even though the Financial Times is paying and I know you can afford it,” he says grinning. “It’s better to do this kind of interview in a Hong Kong-style restaurant. This is the place that I conducted my first interview after I left prison.” Wong has spent around 120 days in prison in total, including on charges of unlawful assembly.
“My fellow prisoners would tell me about how they joined the Umbrella Movement and how they agreed with our beliefs. I think prisoners are more aware of the importance of human rights,” he says, adding that even the prison wardens would share with him how they had joined protests.
“Even the triad members in prison support democracy. They complain how the tax on cigarettes is extremely high and the tax on red wine is extremely low; it just shows how the upper-class elite lives here,” he says, as a waiter strains to hear our conversation. Wong was most recently released from jail in June, the day after the largest protests in the history of Hong Kong, when an estimated 2m people — more than a quarter of the territory’s 7.5m population — took to the streets.
Raised in a deeply religious family, he used to travel to mainland China every two years with his family and church literally to spread the gospel. As with many Hong Kong Chinese who trace their roots to the mainland, he doesn’t know where his ancestral village is. His lasting memory of his trips across the border is of dirty toilets, he tells me, mid-bite. He turned to activism when he realised praying didn’t help much.
“The gift from God is to have independence of mind and critical thinking; to have our own will and to make our own personal judgments. I don’t link my religious beliefs with my political judgments. Even Carrie Lam is Catholic,” he trails off, in a reference to Hong Kong’s leader. Lam has the lowest approval rating of any chief executive in the history of the city, thanks to her botched handling of the crisis.
I ask whether Wong’s father, who is also involved in social activism, has been a big influence. Wrong question.
“The western media loves to frame Joshua Wong joining the fight because of reading the books of Nelson Mandela or Martin Luther King or because of how my parents raised me. In reality, I joined street activism not because of anyone book I read. Why do journalists always assume anyone who strives for a better society has a role model?” He glances down at his pinging phone and draws a breath, before continuing. “Can you really describe my dad as an activist? I support LGBTQ rights,” he says, with a fist pump. His father, Roger Wong, is a well-known anti-gay rights campaigner in Hong Kong.
I notice he has put down his spoon, with half a plate of fried rice untouched. I decide it would be a good idea to redirect our conversation by bonding over phone addictions. Wong, renowned for his laser focus and determination, replies to my emails and messages at all hours and has been described by his friends as “a robot.”
He scrolls through his Gmail, his inbox filled with unread emails, showing me how he categorises interview requests with country tags. His life is almost solely dedicated to activism. “My friends and I used to go to watch movies and play laser tag but now of course we don’t have time to play any more: we face real bullets every weekend.”
The protests — which have seen more than 3,300 people arrested — have been largely leaderless. “Do you ever question your relevance to the movement?” I venture, mid-spoonful of congealed fried rice.
“Never,” he replies with his mouth full. “We have a lot of facilitators in this movement and I’m one of them . . . it’s just like Wikipedia. You don’t know who the contributors are behind a Wikipedia page but you know there’s a lot of collaboration and crowdsourcing. Instead of just having a top-down command, we now have a bottom-up command hub which has allowed the movement to last far longer than Umbrella.
“With greater power comes greater responsibility, so the question is how, through my role, can I express the voices of the frontliners, of the street activism? For example, I defended the action of storming into the Legislative Council on July 1. I know I didn’t storm in myself . . . ” His phone pings twice. Finally he succumbs.
After tapping away for about 30 seconds, Wong launches back into our conversation, sounding genuinely sorry that he wasn’t there on the night when protesters destroyed symbols of the Chinese Communist party and briefly occupied the chamber.
“My job is to be the middleman to express, evaluate and reveal what is going on in the Hong Kong protests when the movement is about being faceless,” he says, adding that his Twitter storm of 29 tweets explaining the July 1 occupation reached at least four million people. I admit that I am overcome with exhaustion just scanning his Twitter account, which has more than 400,000 followers. “Well, that thread was actually written by Jeffrey Ngo from Demosisto,” he say, referring to the political activism group that he heads.
A network of Hong Kong activists studying abroad helps fuel his relentless public persona on social media and in the opinion pages of international newspapers. Within a week of his most recent arrest, he had published op-eds in The Economist, The New York Times, Quartz and the Apple Daily.
I wonder out loud if he ever feels overwhelmed at taking on the Chinese Communist party, a task daunting even for some of the world’s most formidable governments and companies. He peers at me over his wire-framed glasses. “It’s our responsibility; if we don’t do it, who will? At least we are not in Xinjiang or Tibet; we are in Hong Kong,” he says, referring to two regions on Chinese soil on the frontline of Beijing’s drive to develop a high-tech surveillance state. In Xinjiang, at least one million people are being held in internment camps. “Even though we’re directly under the rule of Beijing, we have a layer of protection because we’re recognised as a global city so [Beijing] is more hesitant to act.”
I hear the sound of the wok firing up in the kitchen and ask him the question on everyone’s minds in Hong Kong: what happens next? Like many people who are closely following the extraordinary situation in Hong Kong, he is hesitant to make firm predictions.
“Lots of think-tanks around the world say ‘Oh, we’re China experts. We’re born in western countries but we know how to read Chinese so we’re familiar with Chinese politics.’ They predicted the Communist party would collapse after the Tiananmen Square massacre and they’ve kept predicting this over the past three decades but hey, now it’s 2019 and we’re still under the rule of Beijing, ha ha,” he grins.
While we are prophesying, does Wong ever think he might become chief executive one day? “No local journalist in Hong Kong would really ask this question,” he admonishes. As our lunch has progressed, he has become bolder in dissecting my interview technique. The territory’s chief executive is currently selected by a group of 1,200, mostly Beijing loyalists, and he doubts the Chinese Communist party would ever allow him to run. A few weeks after we meet he announces his candidacy in the upcoming district council elections. He was eventually the only candidate disqualified from running — an order that, after our lunch, he tweeted had come from Beijing and was “clearly politically driven”.
We turn to the more ordinary stuff of 23-year-olds’ lives, as Wong slurps the remainder of his milk tea. “Before being jailed, the thing I was most worried about was that I wouldn’t be able to watch Avengers: Endgame,” he says.
“Luckily, it came out around early May so I watched it two weeks before I was locked up in prison.” He has already quoted Spider-Man twice during our lunch. I am unsurprised when Wong picks him as his favourite character.
“I think he’s more . . . ” He pauses, one of the few times in the interview. “Compared to having an unlimited superpower or unlimited power or unlimited talent just like Superman, I think Spider-Man is more human.” With that, our friendly neighbourhood activist dashes off to his next interview.
one day op 在 SLSMusic Youtube 的評價
皆様こんにちは!日本に留学しているSLSです!チャネル登録&応援お願いします🙏!
📖 楽譜 SHEET MUSIC ➡️ https://gumroad.com/l/BjfIp
🏓楽譜メンバー参加はこちら ► http://www.youtube.com/slsmusic/join
00:00 Intro
00:26 OP14 Fight Together
01:01 OP01 We Are! ウィーアー!
01:31 OP02 Believe
02:02 OP05 ココロのちず
02:26 OP03 ヒカリへ
02:47 OP06 BRAND NEW WORLD
03:12 OP04 BON VOYAGE!
03:45 OP07 We Are! ウィーアー!
04:06 OP08 Crazy Rainbow
04:56 ビンクスの酒
05:07 OP11 Share The World
05:17 OP09 Jungle P
06:10 OP13 One day
06:41 OP17 Wake up!
08:07 OP16 HANDS UP!
08:31 OP15 We Go! ウィーゴー!
【配信サイト】
🎹Spotify ► http://bit.ly/SLSMusicSpotify
🎻iTunes ► http://bit.ly/SLSiTunes
✅LINEスタンプ ► https://store.line.me/stickershop/product/7239025
--
🎧 再生リスト Playlists
公式リスト 🎥
https://www.youtube.com/playlist?list=PLqY5-xxyprjtckllGMQK4XljIu_5csx3z
アニソン🌀
https://www.youtube.com/playlist?list=PLqY5-xxyprjvRFtzx5OPeWYIyncPC2JGi
Medley & Mashup
https://www.youtube.com/playlist?list=PLqY5-xxyprjuqOLjN1cwJ399PXHwionYB
--
🎤Social Media / SNS
🔴ホームページ: https://www.slsmusic.net
🔵INSTAGRAM: https://www.instagram.com/slsmusictw
🔴TWITTER: https://twitter.com/slsmusictw
🔵FACEBOOK: https://www.facebook.com/slsmusictt
🥁DONATION
PayPal ► https://www.paypal.me/SLSMusic
歐付寶 ► https://www.bit.ly/DonateSLS
#piano #onepiece #slsmedley
one day op 在 CH Music Channel Youtube 的評價
《SSSS.GRIDMAN》
UNION
作詞:大石昌良
作曲:大石昌良
編曲:Tom-H@ck
歌:OxT
翻譯:CH
版權聲明:
本頻道不握有任何音樂所有權,亦無任何營利,一切僅為推廣用途。音樂所有權歸原始創作者所有。請支持正版。
Copyright Info:
Be aware this channel is for promotion purpose only without any illegal profit. All music's ownership belongs to the original creators.
Please support the original creator.
すべての権利は正当な所有者/作成者に帰属します。あなたがこの音楽(または画像)の作成者で、この動画に使用されたくない場合はメッセージまたはこのYoutubeチャンネルの概要のメールアドレスにご連絡ください。私はすぐに削除します。
如果你喜歡我的影片,不妨按下喜歡和訂閱,你的支持就是我創作的最大原動力!
If you like my videos, please click like and subscribe! Thx :)
粉絲團隨時獲得最新訊息!
https://www.facebook.com/chschannel/
Check my Facebook page for more information!
https://www.facebook.com/chschannel/
背景 / Background :
https://i.imgur.com/u3itMIC.jpg
翻譯連結 / Referenced Translation :
https://home.gamer.com.tw/creationDetail.php?sn=4191229
日文歌詞 / Japanese Lyrics :
目を醒ませ 僕らの世界が何者かに侵略されてるぞ
作り物のようなこの日々に
僕らのS.O.Sが加速する
何かが違うと知りながら
見慣れた空 同じ景色に今日が流れてく
あの日の誓いってなんだっけ
教室で何を語ってたっけ
このままじゃ約束まで消えてしまう
目を醒ませ 僕らの世界が何者かに侵略されてるぞ
これは訓練でも リハーサルでもない
覆われた日常というべールを 勢いよく剥がしたら
戦いの鐘が鳴る
それじゃとりあえず同盟を結ぼうか
君を“退屈”から救いに来たんだ!
ニセモノみたいな思い出に
「昔は良かった」って指を差す
虚しいだけと知りながら
悟ったフリ 見て見ぬフリで傷を隠してく
ヒーローになれやしないんだって
主人公は誰かやるでしょって
知らぬ間に諦めたりしないでよ
目の前の僕らの世界は何ものにも代えられない世界
それは子供も大人も関係ない
繰り返す日常というルールに 騙されそうになったら
反旗を翻そう
さあ僕たちだけの革命を起こそうか
A wish, wish come true 夜の星に願いを
君とつなげた夢のUNION
目を醒ませ 僕らの世界が何者かに侵略されてるぞ
これは訓練でも リハーサルでもない
覆われた日常というべールを 勢いよく剥がしたら
戦いの鐘が鳴る
あの頃のように同盟を結ぼうか
君を“退屈”から救いに来たんだ!
中文歌詞 / Chinese Lyrics :
快醒來吧!我們的世界正在被什麼人侵略!
在這猶如設定般的日常中
我們發出的S.O.S也正加速傳出
雖然已知周圍的一切有所不同
但在這一如往常的天空、同樣的景色下,今天又流逝而過
那一天所發下的誓言是什麼?
在教室裡又說了些什麼?
再這樣下去就連約定都要消失了
快醒來吧!我們的世界正在被什麼人侵略!
這既不是訓練,也不是彩排
若是將那被名為「日常」包裹著的面紗,趁勢的扯下
戰鬥的鐘聲將會響起
總之先讓我們結成同盟吧
為了將你自無趣之中,拯救出來而來
對著猶如虛假般的回憶
「過去真的很美好呢」自己背地裡嘲弄著
雖然明白這麼做僅是徒然
卻仍裝作理解、裝作看穿一切似地,將傷口隱藏起來
說自己絕對成不了英雄什麼的
說英雄總會有別人來當什麼的
不要在不知不覺間放棄啊!
在我們面前的是什麼東西都取代不了的世界
不論你是小孩還是大人都無關緊要
若是被這稱之為「反覆的日常」的規則給欺騙的話
就舉起反抗的旗幟吧!
掀起一場只屬於我們的革命吧!
「期盼這份心願能夠成真。」向著夜晚的星空許下願望
這夢想的同盟,將你我聯繫在一起
快醒來吧!我們的世界正在被什麼人侵略!
這既不是訓練,也不是彩排
若是將那被名為「日常」包裹著的面紗,趁勢的扯下
戰鬥的鐘聲已經敲響
讓我們像「那時候」一樣,結成同盟吧!
為了將你自無趣之中,拯救出來而來
英文歌詞 / English Lyrics :
Open your eyes! Our world is being invaded by something!
On these fabricated-like days,
Our S.O.S signals are being sent rapidly
Knowing that there is something different
About the familiar sky...the usual scenery...the passing day.
What was the promise that day?
What did you talk about in the classroom?
As it is, that promise will end up disappear!
Open your eyes! Our world is being invaded by something!
This is neither a training nor a rehearsal!
Peeling off the "everyday" cover
And the bell that signals the fight rings!
Well then, for now, let us become one alliance!
I have come to save you from "boredom"
To those fake-like memories,
"Things were better in the past" - pointing out with your finger
Knowing how vain my action is,
I still pretend to not see those scars you hide behind the facade.
I did not want to be a hero,
The protagonist should have been someone else!
Don't just unknowingly give up!
Within our views, are our world that cannot be replaced by anything.
It doesn't matter if you are a child or an adult,
Don't be deceived by that day-repeating rule!
Let's raise the flag of resistance!
Now, we shalll make a revolution!
A wish, wish come true, upon praying to a star at night.
To connect with you, the dream of UNION.
Open your eyes! Our world is being invaded by something!
This is neither a training nor a rehearsal!
Peeling off the "everyday" cover
And the bell that signals the fight rings!
Just like back then, let us become one alliance!
I have come to save you from "boredom"
one day op 在 MusicNeverSleeps Youtube 的評價
What if Acoustic is now available on iTunes! =)
iTunes: http://bit.ly/WhatIfAcoustic (please rate and leave a review =D)
Hard copies ordered on or before 11/30 will be signed!
Deluxe version (limited quantity): http://bit.ly/PreorderAcousticDlx
Regular version: http://bit.ly/PreorderAcoustic
Visit my official site for Merchandise/Tour/New Album information!
► http://www.jasondchen.com
(get 10% off all merchandise via coupon code: Whatif) expires 3/14/13
=====================================================================
Find more songs:
►iTunes: http://bit.ly/jasonchen
►GooglePlay: http://bit.ly/JasonChenGooglePlay
►Spotify: http://bit.ly/JasonChenSpotify
For international downloads, or if you want to donate toward my next project get this track on bandcamp!
► http://www.jasonchenmusic.bandcamp.com
Stay connected!
http://www.twitter.com/jasondchen
http://www.facebook.com/jasonchenmusic
INSTAGRAM APP: @jasondchen
=====================================================================
CREDITS:
Executive Producer: Jason Chen
Director/Editor: Ross Ching (www.RossChing.com)
Producer: Don Le (www.DonLeStudio.com)
Director of Photography: Nathaniel Fu
Colorist: David Adametz
Actress/Sarah: Tamie Tran (instagram: @tamietran)
Coffee Artist/Barista Co-worker: Donny Morrison - @decafebaristas | (www.youtube.com/user/Kilpanda)
Camera Op/1st AC: Martin Gradek
Gaffer: Jason Poon
Key Grip: Miao Chien
Location: BrewWell Coffee (facebook.com/brewwellcoffee)
Makeup/Hair: Lily Pham
BTS Stills: Lily Pham
BTS Video: Nam Luong
Production Assistant: Sam Puefua, Nelson Nguyen
Coffeeshop Paintings Artist: Janet Hyun (www.janethyun.com)
EXTRAS:
Bobby Gera, Susan Mermet, Karli Cheng, Kevin Chen, Chris Ung, Belinda Bates,
Jon Ray, Melvin Rideout, Ramiro Huerta, DeLonzo Carraway, Robert Shannon, Clint J. Brenner
SPECIAL THANKS:
Grace Rhee, Elizabeth Rhee
Karen Hart, LA Coffee Club (Adam Paul/Antoine)
Avery Ota, Daniel Le, Diana Hansana
=====================================================================
Written by Jason Chen x Adien Lewis
Vocals tracked/comped by Jason Chen
Produced by Smash hita
Guitar by Ken Belcher
"Unexpectedly" Lyrics
[verse 1]
I've always a been
A man with a plan
Always prepared
Never one to leave it to chance
But it's all unscripted
When I'm with you
It seems familiar
Yet it all feels so new
[prehook]
All of a sudden I miss you
Thinking bout all of the things that we've been through
Oh no, it's not that I planned to
But I think it feels like maybe I've fallen for you
[chorus]
You and me
Just don't know
Oh, were we ever meant to be?
Suddenly
oh You caught me
So off guard
We fell in love so unexpectedly
[break]
[verse 2]
I've known you for
Five years and a day
Never once thought
I'd have these words to say
I wanna hold you and kiss you
Until the end of time
And when you're out of sight
[prehook]
All of a sudden I miss you
Thinking bout all of the things that we've been through
No, it's not that I planned to
But I think just maybe I've fallen for you
[bridge]
The one I was searching for
Was right here all along
Now I see
I see you standing right in front of me
The one I was searching for
Was right here all along
How did we
We fall in love so unexpectedly?
Copyright Music Never Sleeps, Inc. 2013
=====================================================================
I love getting mail! send me some =)
PO Box 2113
Arcadia, CA 91077
Signup for my email list to stay updated on my new album and upcoming tour!
http://jasonchen.fanbridge.com/
Book me for an event: jasonchenbooking(at)gmail(dot)com
SUPER THANKS to our friends @LACoffeeClub (www.LACoffeeClub.com)
enter discount code "musicneversleeps" at check out for $5 off your first delivery of unbelievably fresh, locally roasted coffee!
* offer also good for $5 off any purchase over $19.99
** limited to the first 100 subscribers
*** offer expires 12/31/13