Ahaha, một bạn trang tui share lại kỷ niệm này. Đọc vui à! "My first seven jobs" là trào lưu rần rần của tầm này năm ngoái. Trend của năm nay là gì?
(16.8.2017 - QH)
#Myfirstsevenjobs
#Kỷniệm
07 CÔNG VIỆC ĐẦU ĐỜI CỦA TUI
Cái này đúng nghĩa là liệt kê những công việc kiếm ra tiền đàng hoàng nha! Còn mấy việc tham gia hoạt động phong trào đó đây hay phụ gia đình các dự án vân vân (mà hỏng được trả lương hehe) thì thôi, khỏi kể ha :P
1, Việc đầu tiên chắc là… viết truyện gửi tạp chí Áo Trắng và Mực Tím, hihi. Như đã nói, lúc đám con gái tụi mình vào tuổi lớn thì ở gia đình mình cũng lâm vào đợt khó khăn dữ dội, cha đầu tư dự án nào cũng thua lỗ, mẹ liên tục bị… người ta giựt hụi ^^ (Đó là lý do tui… thù chơi hụi trên đời trời đất, và thề không bao giờ dính vô cái vụ này, dưới mọi hình thức). Lúc đó chị Hai mình sau khi tốt nghiệp cấp ba phải ngừng không học lên tiếp, đi học may để mở tiệm phụ giúp gia đình, chị Diễm mình bỏ ước mơ thi vô ngành Y vì sợ không đủ tiền theo học, phải chọn một ngành nhẹ nhẹ khác. Lúc mình lên lớp mười thì tạp chí Áo Trắng và Mực Tím ra đời. Nói nào ngay, háo hức viết và gửi hoàn toàn không phải vì tiền nha, mà vì thời đó tuổi mới lớn hầu như chỉ có mấy tạp chí ấy làm bầu bạn. Gửi cái tản văn đầu tiên viết về chuyện cắt ngắn mái tóc yêu quý, ai dè… được tạp chí Áo Trắng đăng nha! Bên cạnh cái sự lâng lâng hạnh phúc vì ‘tác phẩm’ mình được chọn, còn có niềm sung sướng tột cùng vì… cái truyện ngắn thời đó (khoảng cuối thập niên 80) được nhuận bút 50.000 đồng! Cái số tiền so với một đứa từ nhỏ đến lớn hỏng có kiếm ra được đồng nào, gia cảnh đang khó khăn, ta nói nó lớn ơi là lớn!
Cái là mình hăng hái quá, mình bắt đầu quan sát xung quanh, bao nhiêu là chất liệu nho nhỏ cho mình viết. Mà mình viết miệt mài, gửi cũng miệt mài trong mấy năm học phổ thông trung học, ai ngờ lại được tiếp tục chọn đăng trên cả hai tạp chí, còn được khen là “có văn phong riêng mang đậm chất miền Tây dân dã”, và dĩ nhiên, có chút đỉnh tiền để phụ cha mẹ trang trải chuyện trong nhà. Mà có những chuyện giờ nhớ lại… mình kỳ dễ sợ. Lúc đó kiếm ra được tiền mừng lắm, hí hửng khoe với cha là kiểu này, khoảng 2-3 tháng con lại kiếm ra được mấy chục ngàn, con sẽ phụ cha mẹ gửi tiền lên cho chị Diễm đi học! Trong cái đầu ‘sửu nhi’ của mình hồi đó, cứ nghĩ như vậy cha mẹ sẽ vui lắm, vì giúp được cha mẹ mà, ai ngờ lớn rồi nghĩ lại, thấy mình… thiếu tế nhị ghê luôn. Ai làm cha làm mẹ mà mong mình lâm vào cảnh khó khăn phải để con cái bươn chải phụ giúp :( Bởi vậy, có những việc, phải trải qua thời gian lâu lâu rồi mới ngẫm lại, mới nhận ra cái gì mình làm đúng, nghĩ đúng hay không mà…
---
2, Cũng từ việc viết lách đó, mình được… chút tiếng tăm trong thị xã, heheh, nên hồi đó có mở chương trình giới thiệu thơ của các thi sĩ ở Long An, mình được mời tới đọc diễn cảm một bài thơ của chị Đinh Thị Thu Vân. Chính là bài Cuối con đường đơn chiếc, mà mình thuộc lòng luôn mấy chục năm, hồi nào có đọc một lần trong Thay lời muốn nói, khán giả thích ơi là thích đó :) “Đừng giấu em anh có một trái tim – Biết khóc…” Kỳ thật hồi đó nào đã biết yêu đương gì đâu à, mà đọc cái bài ta nói nó buồn như giấu một ngàn nỗi buồn sâu trong dạ, con nhỏ đọc mà con nhỏ rưng rưng luôn hà ^^ Và quan trọng hơn, cát sê của cuộc đó, được tới… 20.000 đồng haha! Con nhỏ cầm phong bì dìa nhà, cũng mở cờ trong bụng, cũng bày đặt… tặng cha 10 ngàn, mẹ 10 ngàn nữa chớ! Sợ thặc :P
---
3, Xong hai cái việc mình làm được ở cấp ba này, thẳng tuốt lên tới năm đầu đại học, mình bắt đầu đời dạy kèm. Đứa nhỏ học trò đầu tiên là em Hải, hồi mình tới nó nhỏ xíu, đâu có sáu bảy tuổi gì đó hà, đứa nhỏ này mình từng có một bài viết bữa hổm nhân hay tin ẻm… cưới vợ nà :P Mình may mắn có được gia chủ ‘mở hàng’ thật tử tế, lúc nào mình tới dạy cũng có một ly nước pha sẵn, bữa thì nước xí muội, bữa thì cam vắt bữa thì nước chanh (hihi nhà mẹ em Hải là quán nước mờ!), và tiền thù lao hàng tháng luôn được đưa đúng ngày, bỏ vô phong bì thẳng thớm. Chắc nhờ vậy sau này sự nghiệp đi dạy kèm của mình phát triển xuôi chèo mát mái, tuy rằng nhớ hồi đó, lương một tháng dạy kèm đâu có… 30.000 đồng, sau đó được tăng lên 40.000 đồng, rồi 50.000 đồng. Dạy đâu cũng hơn được một năm thì mình phải năn nỉ cậu bạn thân mình nhảy vô dạy thế, vì lúc đó hình như gia chủ thấy mình ưng mắt, có ý định… làm mai mình cho em họ gì của họ là Việt Kiều đâu bên Mỹ, làm mình… ngại vá, hehe… (Bởi vậy đời có duyên có số hết thấy hơm!)
Đi dạy kèm ròng rã đâu được khoảng hai năm thì nhờ một anh bạn học cùng lớp, mình xin được vào một trung tâm Anh ngữ đầu tiên, đâu trên đường Tô Hiến Thành thì phải. Lúc này mẹ mình đã dành dụm mua được cho mấy chị em mình chiếc Chaly màu trắng, chạy lịch xịch vô lớp, giảng giáo trình Streamlines. Những kỹ năng đứng trước đám đông, mắt quan sát, phản ứng trước phản ứng của người nghe vân vân..., mình học được từ những ngày tháng đứng lớp dạy tiếng Anh này. Sau này thì đi dạy thêm nhiều trung tâm nữa…, thù lao bắt đầu được ký bằng số lớp dạy được hàng tháng. Ta nói cuối tháng đếm lớp được lãnh lương mà… hai mắt tỏa sáng, hehe, mặc dù thú thiệt hồi đó đi dạy lương các buổi cũng đâu có gọi là cao gì. Nhưng mà với một đứa phải nhịn cả tuần mới dám ăn một chén tàu hũ như mình hồi đó, như vậy đã là ‘tươi’ lắm luôn rồi đó.
---
4, Với các bạn sinh viên khoa Anh văn như bên trường Sư phạm của mình hay Tổng hợp thời đó, khoảng năm 3 trở đi còn có thêm một dạng công việc kêu bằng ‘ngon lành cành đào’ so với mặt bằng sinh viên chung hồi đó, là đi làm hội chợ triển lãm quốc tế. Không biết các bạn sinh viên bây giờ còn dạng việc làm vầy không, chứ tụi mình hồi đó, con trai con gái gì mà lanh lợi một chút sẽ có cơ hội đi đăng ký và được tuyển vô làm các nhân viên thời vụ cho các công ty nước ngoài tham gia các hội chợ triển lãm. Công việc của tụi mình thường nửa giống như người phụ trách tiếp khách, tiếp nhận thông tin, giải thích về dịch vụ, sản phẩm, thông dịch cho chủ và khách hàng đến tham quan khi cần… Hồi đó, mỗi ngày làm việc tụi mình nhận được khoảng 10USD, lâu lâu may mắn lắm thì lên được 15USD. Vậy mà mừng lắm! Mừng vì được mặc áo dài lịch lãm nè, giao tiếp gặp gỡ mọi người nè, trao dồi tiếng Anh tưng bừng nè…
Nhớ vụ này nhớ thêm một vụ suy nghĩ thiệt mắc cười nữa nè! Hồi đó đôi khi đi làm, một quầy sẽ có vài bạn sinh viên chuyên ngữ giống mình, cùng một số các bạn nữ chân dài làm nhiệm vụ tiếp tân. Cái là một ngày mình phát hiện, các bạn chưn dài ấy đi làm hỏng có cực bằng tụi mình (vì không biết tiếng Anh), chỉ có ngồi đó và mỉm cười, tiếp khách là chính hoy, mà mấy bản được nhận tới 20USD một ngày! Thế là mình uất lên, mình nói gì mà bất công dạ, sao có màn phân biệt đối xử dạ! Sao cùng làm chung một chỗ công việc nhẹ hơn mà hai đồng lương quá khác biệt nhau dạ?! Bây giờ trải đời rồi, hiểu rồi, thấy mấy cái bức xúc một thuở của mình thiệt là ngây thơ và ấu trĩ dễ sợ :)
Nhưng mà công việc dạng này giúp mình thiệt nhiều trong mấy vụ dịch nóng sau này ghê nè. Mà không chỉ có mình, hầu như tất cả các thế hệ sinh viên cùng thời đi làm dạng job này điều trưởng thành lên nhiều nhờ ‘lăn lộn’ trong môi trường này nhiều đó. Chưa kể, nhiều bạn còn được các công ty ‘bắt cóc’ luôn về làm cho mình sau này, khi họ chính thức sang VN mở văn phòng đại diện hay chi nhánh.
---
5, Cuối năm 1994 đầu 1995, mình có duyên được nhận vào làm phát thanh viên bản tin tiếng Anh của HTV, công việc còn kéo dài luôn tới bây giờ. Có một stt hồi trước mình từng nhắc kỷ niệm này rồi, cười khóc vinh quang đau khổ gì với ẻm cũng đã kể rồi, chỉ có nói đây đúng là một cuộc ‘đại duyên’ đối với mình. Vì nhờ nó, mình ‘bắt cầu’ sang nhiều lĩnh vực khác, kể cả việc bước chân sang thế giới dẫn chương trình mà trước đó mình chỉ biết ngước nhìn và ngưỡng mộ, hỏng thể nào tưởng tượng có ngày mình làm nổi. Và khoảnh khắc yêu thích nhứt cũng chính là… những dịp chị kế toán phòng Vệ tinh lúc bấy giờ kêu: “Ký tên, lãnh lương!” Again, lương hỏng có nhiều, nhưng niềm vui thì vô tận, hehhe… Khoái nhứt là cảm giác khi được nói “Hello, here’s the News in English, from Ho Chi Minh City Television”. Cảm giác nó… đã ơi đã…, nhứt là hồi đó chưa được trang bị máy prompter (máy nhắc chữ), ta nói có mỗi một bản tin dăm cái tin ngắn, ráng… học thuộc thí bà luôn ^^
---
6, Cuối đời sinh viên chuẩn bị ra trường, mình được nhận về làm ở tổ tiếng Anh, Đoàn Tiếp Viên, Vietnam Airlines. Trời đất, một cô nhỏ trước giờ coi như cũng ta bà làm được nhiều dạng công việc đi, bỗng dưng… choáng ngợp khi một ngày, nhận ra mình đã trở thành thành viên của một trong những tổng công ty ‘hoành tráng’ nhứt Việt Nam! Và cũng kèm theo đó là bao nhiêu sự lạ lẫm và thích thú. Hồi đó việc đi máy bay đâu dễ dàng thuận tiện như bây giờ, mà trở thành một trong những giáo viên của tổ Tiếng Anh, hàng tháng mình được bay ta bà đây đó, ra Hà Nội, Đà Nẵng, đi Cần Thơ… để tuyển sinh. Mở mang tầm mắt. Được đi huấn luyện thêm từ những chuyến học tập ở nước ngoài. Những giáo trình rất tân tiến, hiện đại, những trang thiết bị dạy học tối tân, những phòng học như ‘trong mơ’..., học trò thì toàn ‘trai xinh gái đẹp’, thích thặc! Nói chung mình yêu lắm, yêu lắm giai đoạn đi dạy này của cuộc đời mình :)
Sau này ngoài công việc chính là biên tập âm nhạc ở đài, thỉnh thoảng mình cũng có đi dạy, không chỉ còn ở lĩnh vực ngôn ngữ mà cả một số vấn đề khác, được các bạn phòng nhân sự đánh giá phương pháp dạy của mình đa chiều, đề cao tương tác. Mình cám ơn giai đoạn ấy, vì chính ở đó mình được dạy và thẩm thấu rất nhiều phương cách giảng dạy tuyệt vời này, sau đó nó… ngấm vô máu luôn rồi, hihi…
Năm đó mình mới 21, 22 tuổi. Trẻ măng, học viên nhiều người còn nhiều tuổi hơn, vậy mà vẫn một mực gọi ‘Cô’, xưng ‘em’, oách thế :) (Bây giờ sau mấy chục năm, thỉnh thoảng đi trên các chuyến bay Vietnam Airlines, vẫn nhận được những lời “Chào cô!”. Thương ghê :) )
---
7, Khoảng 1997, mình có hơn một năm vào vai trò “Chị Thùy Dung” trên báo Khăn Quàng Đỏ :) Thiệt ra, nhân vật “Chị Thùy Dung” trên báo KQĐ đã có hàng mấy chục năm, nhưng là một nhân vật do nhiều anh chị trong cùng một tổ công tác chia nhau phụ trách. Mình về báo, được các anh chị phân công ‘ra mặt’ luôn. Thế là mỗi tuần nhận và trả lời cả núi thư tâm tình vui buồn các thể loại của các em thiếu nhi, mình từ từ… lên ‘đô’ trong lĩnh vực tư vấn tâm sinh lý các lứa tuổi, hehe… Ê…, mà có khi nào từ công việc này, mình mới nghĩ ra dạng chương trình thư từ chia sẻ như Thay lời muốn nói hơm ta… :P
À, tấm hình dưới đây là được anh Nam Thanh chụp cho ‘nhân vật chị Thùy Dung’ hồi đó đó. Năm ấy mình 23 tuổi.
---
Cũng sau thời gian này, mình có duyên được mời qua dẫn chương trình CLB Âm nhạc với Đời sống trên truyền hình, và được anh Tất My Loan mời dẫn cho loạt chương trình sau Tết ở nhà hát Hòa Bình. Hai cột mốc này quan trọng nhe, vì nó dẫn luôn tới công việc của mình tới bây giờ! Nhưng mà xem ra mấy ẻm đã lọt ra khỏi “first seven jobs” rồi, nên… thôi hỏng có được kể chi tiết nữa, mới đúng luật chơi nè :)))
(16.8.2016 – QH)
#firstsevenjobs
#kỷniệm
同時也有10000部Youtube影片,追蹤數超過62萬的網紅Bryan Wee,也在其Youtube影片中提到,...
「myfirstsevenjobs」的推薦目錄:
- 關於myfirstsevenjobs 在 Quynh Huong Le Do Facebook
- 關於myfirstsevenjobs 在 Bryan Wee Youtube
- 關於myfirstsevenjobs 在 Travel Thirsty Youtube
- 關於myfirstsevenjobs 在 スキマスイッチ - 「全力少年」Music Video : SUKIMASWITCH / ZENRYOKU SHOUNEN Music Video Youtube
- 關於myfirstsevenjobs 在 It took me 11 jobs to get to a video career - YouTube 的評價
- 關於myfirstsevenjobs 在 city in p=1的推薦,YOUTUBE、PINTEREST和網路上有這些評價 的評價
- 關於myfirstsevenjobs 在 city in p=1的推薦,YOUTUBE、PINTEREST和網路上有這些評價 的評價
myfirstsevenjobs 在 スキマスイッチ - 「全力少年」Music Video : SUKIMASWITCH / ZENRYOKU SHOUNEN Music Video Youtube 的評價

myfirstsevenjobs 在 It took me 11 jobs to get to a video career - YouTube 的八卦
MyFirstSevenJobs don't even get me to a video production career. I look back at the jobs I've had and how “job-crafting” led to a fulfilling ... ... <看更多>